Mục lục
Huyền Môn Thần Toán Bói Quẻ Quá Linh Toàn Kinh Thành Chấn Động
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ba người bọn họ là được ngàn chọn vạn tuyển đưa tới, yêu cầu lớn nhất của bệ hạ chính là vừa đẹp mắt lại vừa thành thật. Bộ dáng bọn họ bậc này, nếu là người có tâm cơ muốn tranh sủng thì cũng sẽ không ở trong cung ngây ngốc mấy năm.

“Thì ra chủ mẫu của đại hộ nhân gia...không hề giống với nương nương trong cung...”

“Thật sự quá đáng sợ, phu nhân giống như muốn ăn thịt chúng ta vậy, chỉ sợ về sau cũng không thể dung người, phải làm sao mới được đây...”

“Bệ hạ còn bảo chúng ta sau này phải đốc thúc tướng quân tiến tới... Chúng ta như vậy, một khi tới gần tướng quân, nhất định chủ mẫu sẽ tức giận. Nếu tướng quân không cố gắng, đó chính là chúng ta phụ kỳ vọng của bệ hạ, cũng không dễ giải thích... Thật sự là khó xử...”

Ba người cùng gật đầu, vô cùng phiền muộn.

Còn tưởng rằng chủ mẫu đại hộ nhân gia còn có thể làm chút công phu mặt ngoài chứ...

Không nghĩ tới lại dữ như hổ.

Nhưng ba người cũng có lòng, sau khi gặp Khương thị vài lần, các nàng cảm thấy tâm ý cũng đã tỏ rõ nên không đi dạo trước mặt Khương thị nữa, liền thành thành thật thật đi qua bồi tiếp lão thái thái.

Đây là kết quả sau khi các nàng thương nghị.

Trực tiếp khuyên nhủ tướng quân sẽ chọc cho chủ mẫu không thích, vậy các nàng cũng chỉ có thể để lão thái thái vui vẻ, trò chuyện nhiều với lão thái thái, không phải tướng quân còn nghe lão thái thái sao!?

Lão thái thái cả đời này chưa từng được sống cuộc sống mẹ chồng và con dâu hòa thuận, cũng chưa từng được vãn bối bên dưới hầu hạ lấy lòng.

Nhưng không thể không nói những cô nương bệ hạ ban thưởng, thật sự khiến người ta yêu thích...

Vui vẻ, dịu dàng, hiền lành, mở miệng quy củ không nói, thậm chí còn biết chữ. Nghe nói trước khi tiến cung, trong nhà cũng coi như không tệ, vào trong cung lại được học thêm không ít nên cách nói chuyện cách làm việc rất thỏa đáng.

Bệ hạ ban thưởng không phải nhãn tuyến, vốn là giai nhân.

Ngay từ đầu lão thái thái còn có chút kháng cự những người này, nhưng bị dỗ cả một ngày, trên khuôn mặt già nua không nhịn được mà nở nụ cười.

Các nàng sẽ cùng xem kịch với bà ấy, vừa vặn có thể kể một ít chuyện cười, còn có thể nhạy bén phát hiện bà ấy thích ăn cái gì, có thể ăn cái gì, vừa quan tâm đến sức khỏe bà ấy, vừa để ý đến sở thích của bà ấy, còn đặc biệt kiên nhẫn nữa. Vãn bối như vậy ở bên cạnh, sao có thể kháng cự được!

Lão thái thái thật sự không muốn so sánh con dâu của mình với ba vị giai nhân này...

Nhưng nhịn không được a!

Các nàng mở miệng ngậm miệng đều một tiếng “lão phu nhân”, trong miệng cũng không thấy nhắc tới tướng quân, lại giống như là các khuê nữ thân sinh của bà ấy vậy...

Mà Khương thị thì sao?

Trước kia không muốn gặp bà ấy quá nhiều, xa cách lạnh lùng, gần đây thậm chí còn lén lút mắng bà ấy là lão bất tử...

Gần đây tuy rằng bà ấy tra tấn Khương thị, nhưng cũng bị Khương thị chọc tức không ít...

“Ôi trời ơi...” Lúc Tiêu Vân Chước bước vào cửa, lão thái thái đang vỗ tay một giai nhân trong số đó, ánh mắt đầy yêu thương: “Phụ thân ngươi còn là một tiên sinh dạy học à? Ngươi có còn nhớ ở đâu không? Bệ hạ tứ hôn cho ngươi, ngươi không tiện về nhà, nhưng bảo người truyền tin cho phụ thân ngươi hoặc mời phụ thân ngươi tới kinh thành thăm viếng một chút cũng được, thêm một thân thích mà thôi, cũng không phải là chuyện to tát gì...”

“Vậy có được không?” Nữ tử kia nghe xong, trực tiếp quỳ xuống: “Đa tạ lão phu nhân! Phụ mẫu ta lớn tuổi rồi, ta cũng không cầu cùng bọn họ thường xuyên lui tới, chỉ muốn biết bọn họ có khỏe mạnh hay không là đã hài lòng rồi... Thiếp thân sau này sẽ hầu hạ lão phu nhân chu đáo, nhất định sẽ báo đáp ân đức của ngài!”

“...” Tiêu Vân Chước vẻ mặt phức tạp.

So với ba người này, hình như nàng không phải là cháu gái xứng chức lắm thì phải?

Tổ mẫu hình như chưa bao giờ vui vẻ đến thế.

Nàng không thường xuyên ở nhà, cho dù về nhà thì nhiều nhất cũng chỉ là cùng lão thái thái ăn một bữa cơm. Mà Tiêu Văn Yến thì càng không cần phải nói, cũng là mấy tháng gần đây mới quen thuộc trong với lão thái thái hơn một chút, nhưng đối với lão thái thái vẫn là cung kính cùng e ngại nhiều hơn, không đủ thân cận.

“Chước nhi, cháu đến rồi à? Cháu mau tới nhìn đôi tay khéo léo này, làm cho ta một đôi giày mới, thật không tệ...” Lão thái thái vội vàng gọi nàng.

Tiêu Vân Chước đi tới, nhìn thoáng qua. Đôi giày kích thước vừa vặn, hoa văn cũng không phải hết sức đặc biệt, nhưng cầm trong tay vừa nhẹ nhàng vừa giữ ấm, qua ít ngày nữa là có thể mang được rồi.

Đối với lão thái thái mà nói, giai nhân bệ hạ ban thưởng, thật sự là ban thưởng đến trong tâm khảm của lão nhân gia rồi nhỉ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK