Lúc đó nàng ấy không hề nghĩ tới cái chết.
Nàng chỉ nghĩ nhất định mình phải về nhà, nhất định phải đưa hai gã súc sinh đó ra trước công lý, khiến bọn hắn phải tiếp nhận nỗi thống khổ của nàng gấp mười, gấp trăm lần.
Thật không nghĩ đến, họa đến dồn dập.
Trên đường trở về, nàng ấy lại gặp phải một gã vô lại, lại…bị hủy một lần nữa.
Gã vô lại kia biết được nàng ấy là tiểu thư Tần gia, sau khi nàng ấy ngất xỉu đã hộ tống nàng ấy về nhà.
Hai đường huynh kia làm chuyện xấu, đã sớm báo lại sự việc cho trong nhà nên Tần thúc đã sớm đợi trong nhà, bởi vậy khi gã vô lại kia đưa người tới, Tần thúc vừa nhìn đã có biện pháp đối phó.
Cháu gái của ông ta bị người ức hiếp, vậy ác nhân này là ai? Đương nhiên không phải là nhi tử của ông ta mà là gã vô lại này.
Nếu cháu gái cứ khăng khăng muốn cáo quan mà không có bằng chứng thì ai sẽ tin nàng ấy đây? Cho nên ông ta hoàn toàn yên tâm, giả vờ là một thúc thúc tốt, lại thêm mắm dặm muối vào chuyện này. Tần mẫu nhìn thấy tình trạng thảm hại của nữ nhi, vốn đã đau khổ rồi, lại bị Tần thúc nói thêm vào nên cả người liền mất bình tĩnh.
Tần gia muốn kén rể, nhưng gã vô lại này lại chẳng phải người tốt lành gì. Tần thúc cho rằng không thể nhận một người con rể như thế này được, chẳng thà đem người gả đi.
Khi đó, Tần phụ qua đời còn chưa được một trăm ngày.
Ý của Tần thúc chính là trực tiếp thành hôn, nếu không qua trăm ngày rồi thì sẽ phải chờ ba năm sau, lỡ như lớn bụng bị người ta biết được lại không hay lắm. Tần mẫu nghe vậy chỉ có thể khóc lóc chấp nhận.
Chờ Tần Xán Như tỉnh lại thì thiếp canh cũng đã trao đổi xong.
Nàng ấy vừa phẫn nộ lại vừa tuyệt vọng, lúc này mới đem chân tướng sự tình nói cho Tần mẫu. Tần mẫu không thể tin được, mãi cho đến khi Tần Xán Như một lần lại một lần thề rằng không nói dối, Tần mẫu mới khóc lóc khuyên nàng ấy giữ bí mật, coi như người ức hiếp nàng ấy chỉ có gã vô lại kia.
Tần mẫu còn nói, gả đi cũng tốt. Đến bên ngoài rồi, cách xa Tần gia thì chuyện cũ không cần phải nhắc lại nữa.
Một khắc này, Tần Xán Như cảm nhận được sự yếu đuối của mẫu thân, nhưng nàng ấy vẫn không bỏ cuộc.
Nàng ấy bị giam ở Tần gia, không thể ra khỏi nhà được. Bởi vì phụ thân nàng ấy vừa mới qua đời, cũng mới tổ chức tang sự trước đó không lâu, đương nhiên không thể tổ chức hôn lễ rầm rộ được nên hết thảy đều làm đơn giản, chẳng mấy chốc đã đến một đêm trước khi xuất giá.
Bên người Tần Xán Như có một nha hoàn cũng bất bình cho nàng ấy, sau mấy ngày bàn bạc, Tần Xán Như đã nghĩ trăm phương ngàn kế để nha hoàn ra ngoài, mang theo huyết thư của nàng ấy đến nha môn báo án, cứu nàng ấy trong tình cảnh nước sôi lửa bỏng.
Hết thảy mọi việc đã thương lượng xong xuôi, Tần mẫu lại đến.
Tần mẫu biết tính tình của nàng ấy.
Cho nên bà ta khuyên nàng ấy cứ ngoan ngoãn gả cho người ta, đừng có nghĩ đến chuyện báo án nữa.
Mẫu thân của nàng ấy nói, nếu như nàng ấy đi báo án thì hai đường huynh kia sẽ trở thành súc sinh trong mắt người khác. Mà toàn bộ cả gia tộc Tần thị cũng sẽ bị người thóa mạ, đến lúc đó sẽ không còn ai đến làm ăn với Tần gia nữa. Mà tộc nhân Tần gia về sau cũng sẽ không dung được bà ta, bà ta không muốn ở vào cái tuổi này rồi mà còn bị người ta chỉ trích, xua đuổi.
Cuối cùng Tần thúc thúc còn trói nha hoàn của nàng ấy tới.
Bọn họ đều cảm thấy nàng ấy sẽ không từ bỏ ý định, cho nên để đề phòng mọi tình huống, bọn họ muốn chặt đứt cánh tay trái phải của nàng ấy, thế nên nha hoàn đã chết rồi.
Bọn hắn còn sợ sau này nàng ấy sẽ mở miệng nói lung tung nên thậm chí còn tìm người khác đến, bao gồm cả quản sự mà trước đó nàng ấy tín nhiệm nhất, còn có người hầu trong phủ…