Ánh mắt Quản quý phi nhìn nhi tử tràn đầy uy hiếp, ra hiệu cho hắn không được nhiều lời nữa.
Nhưng Tề Vương cũng có ý nghĩ của riêng mình.
Từ nhỏ hắn đã được phụ hoàng cưng chiều, duy chỉ có thời gian gần đây là bị ghẻ lạnh.
Thời điểm tuyết tai nghiêm trọng nhất, hắn giúp đỡ tam đệ làm không ít chuyện, phụ hoàng cũng biết, nhưng cũng không khen hắn. Loại tư vị này, hắn thật sự chịu không nổi!
Ngoại tổ mẫu bảo hắn nạp Tiêu Vân Chước để Quản thị hả giận, nhưng mục đích của hắn cũng không phải như thế.
Tiêu Vân Chước là người có tài đo lường tính toán, nữ tử như vậy nếu gả vào nhà khác, chắc chắn phụ hoàng cũng không yên lòng. Nếu hắn chịu cưới, vậy Tiêu Vân Chước sẽ trở thành người trong nhà, đối với phụ hoàng, đối với hắn hay là đối với Tiêu gia cũng đều có lợi!
“Mẫu phi, thân phận Tiêu cô nương làm trắc phi đúng là làm nàng phải chịu ấm ức, nhưng nhi thần sẽ đối xử tốt với nàng, mặc dù không thể dùng lễ chính thất nghênh đón nhưng tuyệt đối sẽ không để nàng chịu ấm ức, hơn nữa... Nàng tuy là thiên kim Tiêu gia, nhưng thuở nhỏ lưu lạc ở bên ngoài, cũng coi như là thân phận có tỳ vết, làm trắc phi cũng không phải không thể nói nổi...”
“???” Tiêu Vân Chước muốn mắng người, chỉ là mắng ngay tại chỗ thì không hay lắm.
Nàng thật sự nhịn không được, ngẩng đầu nhìn về phía Tề Vương đang muốn nạp nàng, hai người bốn mắt nhìn nhau.
Tề Vương vẻ mặt kiên định, thậm chí còn nhếch miệng cười với nàng.
Tiêu Vân Chước thấy cái đầu không dùng tốt lắm này, chỉ cảm thấy mình lại có được mở mang kiến thức. Thiên hạ to lớn, quả thật là kỳ nhân dạng gì cũng có...
“Xùy...” Tiêu Vân Chước còn chưa nói gì, cách đó không xa một nữ tử nhịn không được phì cười một tiếng.
“Người phương nào làm càn như thế?” Hoàng hậu thuận miệng nói một câu.
Hoa Ỷ Phong đứng dậy: “Thần nữ Hoa Ỷ Phong, mấy ngày trước thay phụ thân vào kinh thành. Bệ hạ gọi thần nữ thuận đường đến gặp nương nương một lần, vừa nãy có chút thất lễ, mong nương nương chớ trách.”
“Nữ tử có thể thay phụ thân vào kinh gặp bệ hạ, trên đời này, ngươi vẫn là người đầu tiên phải không? Bổn cung cũng nghe nói Hoa cô nương tư thế hiên ngang không thua nam nhi, bệ hạ đối với ngươi cũng có nhiều tán dương, chẳng qua ngươi đang cười cái gì? Ngươi có ý kiến gì sao?” Hoàng hậu nói.
Hàng năm Thông Châu nộp thuế rất nhiều, thậm chí còn có thể hơn cả kho lúa phương nam.
Mà ở tiền triều, nơi này lại nổi danh là dã man chi địa, bây giờ có thể chỉnh trị thành bộ dáng này, toàn bộ đều nhờ vào phỉ khí của Hoa gia.
Trong mắt bệ hạ, ai có thể khiến bách tính ca tụng người đó là lương thần. Cho nên người Hoa gia tuy hung hãn không có quy củ, nhưng Hoàng đế lại chưa từng trách móc nặng nề. Mà Hoa gia này làm việc cũng thật có lương tâm, làm địa chủ lớn nhất vùng Thông Châu, làm chút sổ sách giả, nộp một ít thuế thu cũng không khó, chỉ cần bọn họ có thể ổn định thổ phỉ, không thương tổn bách tính, bệ hạ đều có thể nhịn.
Nhưng Hoa gia không chỉ làm hết phận sự, thậm chí hàng năm đều quy củ đưa tiền. Một thổ phỉ trung thành không thôi, còn chữ nghĩa vào đầu, thậm chí còn làm cho bệ hạ cảm nhận được tư vị được tiểu đệ sùng bái...
Bệ hạ sao có thể không cho bọn hắn chút mặt mũi?
Lần này Hoa Ỷ Phong tới kinh, đã nói rõ rõ ràng ràng tình trạng Thông Châu hiện tại.
Bệ hạ nghe mà vui vẻ, vừa nghe nàng ấy vẫn là đến kinh thành gả chồng, lúc này mới bảo nàng ấy vào cung chờ tuyển chọn.
Đương nhiên, cũng không có ý định để nàng ấy làm con dâu, chính là muốn nói rõ, muốn bảo Hoàng hậu cho nàng ấy chút thể diện. Như thế thì thời điểm nàng ấy ở kinh thành tìm nhà chồng, cũng có thể đúng lý hợp tình một chút.