Yên Chi vốn có một người huynh trưởng tên là Chí. Vào năm sáu tuổi, khi đi cùng nương của nàng ấy lên phố liền bị lạc, kể từ đó không có tin tức gì, mà nương của nàng ấy vì nhớ con mà đổ bệnh.
Năm ngoái, nương nàng ấy đến một đạo quán để cầu phúc cho nhi tử, tình cờ nhìn thấy một nam tử dung mạo rất giống trượng phu mình. Bà ấy lập tức vui mừng khôn xiết, vội vàng tiến đến hỏi tên tuổi, không ngờ nam tử kia không thích bị dây dưa, rất tức giận, sau khi đẩy nương nàng ấy ra thì phất tay áo bỏ đi.
Cũng từ đó nương của Yên Chi bệnh nặng không dậy nổi rồi qua đời.
Cha của Yên Chi, cũng chính là vị ngưu y kia, nhiều năm làm việc vất vả, sức khỏe cũng không tốt lắm.
Làm nữ nhi, từ nhỏ nàng ấy đã cảm nhận được nỗi nhớ mong của cha nương đối với huynh trưởng, bởi vậy mà Yên Chi cũng sinh lòng khúc mắc. Cho nên sau khi nương nàng ấy qua đời, nàng ấy thường xuyên đến đạo quán kia canh chừng ở đó, hy vọng có thể gặp lại được nam tử kia. Chỉ tiếc rằng nàng ấy đã đợi rất lâu rồi mà cũng không có tin tức.
Nàng ấy hỏi thăm đạo sĩ trong đó thì biết được nam tử kia thi trượt liên tục nên mới đi tới đạo quán bái thần, cũng nghe nói rằng nhìn y phục trên người người đó thì rất có thể đó chính là học sinh của thư viện trong kinh thành…
Chỉ tiếc, học sinh trong thư viện kinh thành rất đông, lối vào cũng được canh gác nghiêm ngặt nên người bình thường căn bản không thể tiến vào, mà Yên Chi có muốn chứng thực thân phận cũng không có cơ hội.
Tình cờ đi ngang qua sạp hàng của nàng, mới kể lại câu chuyện này.
Mục đích tìm người cũng bình thường không có gì lạ, mà sở dĩ Tiêu Vân Chước nhận đơn đặt hàng này là bởi có một nguyên nhân khác.
Sau khi nương Yên Chi qua đời không thể đi vào luân hồi được mà trở thành một quỷ hồn mang chấp niệm sâu sắc.
Mấy bữa nay nàng phải sắp xếp lại Độ Linh Các nên thường xuyên phải đi mua sắm trên nhiều con phố, thỉnh thoảng nàng nhìn thấy quỷ hồn của một phụ nhân rất tang thương, bay từ đầu đường đến cuối ngõ khóc lóc tìm người. Ban ngày thì còn được, nhưng vừa đến tối thì tiếng khóc của bà ta càng thêm vang dội thê lương, ồn ào đến mức khiến nàng phải trằn trọc không ngủ được.
Nhất định phải tiễn người đi mới được.
Cho nên hôm nay Tiêu Vân Chước mới đến thư viện để xem xét tình hình.
Sau khi đến nơi, Tiêu Vân Chước lấy ra một tượng người gỗ nho nhỏ, đốt một lá bùa, ngay sau đó, hồn phách một phụ nhân bay từ trong bức tượng người gỗ ra ngoài.
Ngày khóc đêm khóc, Tiêu Vân Chước không còn cách nào nữa mới thu hồn phách vào trong này.
Nhưng quỷ hồn cũng có cảm giác, nếu thỉnh thoảng bị nhốt trong người gỗ cũng không sao, nhưng nếu bị nhốt quá lâu thì sẽ nổi điên phát cuồng, cũng rất có thể trở thành oán quỷ, cho nên thỉnh thoảng cần phải thả ra ngoài hít thở không khí.
Phụ nhân kia họ Miêu, sau khi biến thành quỷ thì dường như ý thức đã dừng lại ở cái ngày mà bà ta bị lạc mất hài tử, hốt hoảng, lo lắng và suy sụp.
“Ngươi có thấy nhi tử của ta không? Chí Nhi của ta! Các ngươi có ai thấy Chí Nhi không?” Dường như Miêu thị không rõ mình đang ở đâu, khoa tay múa chân với Tiêu Vân Chước và Quách Sài Nữ, như thể không biết là mình đã chết rồi.
Tiêu Vân Chước lại lấy ra một nén hương khác, thắp lửa rồi đốt một lúc.
Mùi hương kia rất đặc biệt, bộ dáng suy sụp của Miêu thị dần dần giảm bớt khi mùi hương kia tỏa ra.
“Nhi tử ngươi đã bị mất tích hai mươi năm rồi, mọi chuyện đã thay đổi, ngươi có chắc là mình phải tìm được hắn không?” Tiêu Vân Chước bình tĩnh hỏi.
Quách Sài Nữ nghe nàng nói, sửng sốt một lúc, nhưng cũng không quá kinh ngạc.
Nàng ấy đã từng nghe nói về bản lĩnh của Tiêu sư phụ.
“Tìm hắn…Ta muốn tìm hắn…” Miêu thị rưng rưng nước mắt: “Nhi tử của ta đâu rồi…tại sao nhi tử ta lại bị lạc chứ…”
Tiêu Vân Chước thở hắt ra: “Đáp án mà ngươi muốn thì ta có thể cho ngươi, chỉ là ngươi…đừng có hối hận.”