Sau khi cô nói xong, Chu Từ Thâm đưa mắt nhìn một người khác trong phòng họp, lạnh lùng nói:
"Đây là ý của Thành Quang sao? Lâm chủ biên."
Mồ hôi trên trán Lâm Tư gần như nhỏ xuống, gượng cười hai tiếng:
“Không nghiêm trọng như cô Nguyễn nói, nhưng nếu Chu tổng cảm thấy không hài lòng với biểu hiện của mọi người, chúng tôi quả thật rất xấu hổ...............nhưng dù thế nào đi nữa, vẫn rất cảm ơn Chu tổng vì đã cho Thành Quang và tất cả nhân viên ở Thành Quang một cơ hội."
Trong giọng nói của Chu Từ Thâm không có chút cảm xúc nào:
“Nhưng một số nhân viên ở Thành Quang dường như không có lòng cảm kích.”
".........................."
Hai người có thể về nhà đóng cửa lại, sau đó từ từ cãi lộn được không?
Nguyễn Tinh Vãn cũng không muốn ở đây cùng anh lãng phí thời gian không cần thiết:
“Một lần nữa xin cảm ơn ý tốt của Chu tổng, tôi thật sự không có phúc hưởng.”
Nói xong, cô hướng về phía Lâm Tư nói:
“Lâm chủ biên, nếu không còn chuyện gì nữa, tôi xin phép đi trước nhé.”
Sau khi Nguyễn Tiin Vãn rời đi, Chu Từ Thâm đứng dậy, chế nhạo:
“Nhân viên của Thành Quang tính khí đều như này sao?”
Lâm Tư không biết phải trả lời thế nào nên cũng không nói gì.
Chu Từ Thâm vừa rời khỏi văn phòng, Ôn Thiển vốn đợi đã lâu liền đi tới, mang theo sự ngượng ngùng chào hỏi:
"Chu tổng, chúng ta lại gặp nhau rồi."
Chu Từ Thâm vẻ mặt không kiên nhẫn, cau mày nhìn người phụ nữ chặn đường:
"Chúng ta đã từng gặp nhau?"
Ôn Thiển sửng sốt một lát mới mở miệng nói:
"Hôm qua........................ Tôi từng đến văn phòng của anh, tôi là nhà thiết kế của Thành Quang, anh có nhớ không?"
Chu Từ Thâm thản nhiên nói:
“Tôi nhớ ra rồi.”
Anh suýt nữa thì quên mất rằng Nguyễn Tinh Vãn không phải là nhà thiết kế duy nhất ở Thành Quang.
Chu Từ Thâm quay người lại nói với Lâm Tư:
“Vị trí đó cho cô ấy đi.”
Lâm Tư không có phản ứng: "Cái gì?"
Chu Từ Thâm tựa như không có ý định nói lại lần thứ hai, liền rời bước.
Đứng tại đó cùng với Lâm Tư còn có Hứa Loan, vị trí đó? vị trí gì cơ?
Dừng lại mấy giây, Lâm Tư giơ tay xoa xoa thái dương, lần này thật sự khó có thể kết thúc.
Chu Từ Thâm lần này mang theo nguồn tài nguyên đến cho nhà thiết kế, không ngờ Nguyễn Tinh Vãn lại thẳng thừng từ chối mình như vậy. Giờ anh đang trong lúc tức giận, Ôn Thiển lại vô tình đụng phải, liền thuận tiện đem sự chướng mắt đó ném cho cô ta.
Giống như vứt rác vậy.
Nhưng vì Chu Từ Thâm nói ra, nên Lâm Tư cũng không thể không làm.
Lâm Tư nói với Ôn Thiển:
“Cô cùng tôi đến văn phòng một chuyến đi.”
.............................
Sau khi Nguyễn Tinh Vãn rời khỏi phòng họp, liền đi thẳng xuống tầng dưới, vừa định bắt taxi, bên cạnh lại vang lên một giọng nói:
“Tinh Vãn.”
Cô ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông trước mặt:
“Tại sao anh...................................…”
Quý Hoài Kiến cười nói:
"Anh là tới tìm em đó." "Có việc gì vậy?."
"Cũng đã trưa rồi, chúng ta cùng đi ăn nhé.”
Nguyễn Tinh Vãn theo bản năng muốn từ chối:
“Không được rồi, em........................…”
Quý Hoài Kiến ngắt lời cô:
“Anh có mấy lời muốn nói với em, nói xong sẽ rời đi ngay, sẽ không làm chậm trễ nhiều thời gian của em đâu.”
Anh ta cũng đã nói tới mức như vậy, Nguyễn Tinh Vãn không tiện từ chối nữa, nhẹ nhàng gật đầu:
“Được.”
Chu Từ Thâm bước ra khỏi thang máy, nhìn thấy bóng lưng Nguyễn Tinh Vãn và Quý Hoài Kiến cùng nhau rời đi, lạnh lùng lên tiếng:
" Cũng đúng, làm thiếu phu nhân của Quý gia rồi, thì cái gì mà chẳng có chứ."
Danh Sách Chương: