Mục lục
Tình Yêu Ngọt Ngào Và Ấm Áp
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“……”

Và thế là, Nguyễn Tinh Vãn bị ép phải gọi anh là “ông xã” suốt cả đêm.

Đúng là người đàn ông ranh mãnh.

……

Trong khi đó, ở phòng bên cạnh.

Giang Sơ Ninh cầm điện thoại, do dự mãi đến nửa đêm.

Thấy thời gian đã muộn, nghĩ rằng ba cô chắc chắn đã ngủ, cô liền thản nhiên nằm xuống giường.

Đang mơ màng ngủ, chiếc điện thoại trên đầu giường bỗng đổ chuông.

Giang Sơ Ninh mắt nửa nhắm nửa mở, nhìn thấy tên ba mình hiện lên trên màn hình, liền giật mình ngồi bật dậy.

Điện thoại trong tay giống như một củ khoai nóng bỏng tay, không dám cầm cũng không dám bỏ xuống.

Sau một hồi đấu tranh, cuối cùng cô trượt màn hình nhận cuộc gọi, sau đó bật loa ngoài và để điện thoại sang bên cạnh.

Đầu dây bên kia, Giang Cảnh Nghiêu giận dữ nói:

“Cuối cùng con cũng chịu nghe điện thoại rồi hả?”

Giang Sơ Ninh nằm bò trên giường, nhỏ giọng lẩm bẩm:

“Trước đó ba cũng đâu có gọi cho con.”

“Ba không gọi cho con? Con nói câu này không thấy áy náy sao?”

Giang Sơ Ninh chợt nhớ ra, lúc rời khỏi Giang Châu, vì sợ bị ba mình gọi điện liên tục nên cô đã cho số ông vào danh sách đen. Có lẽ tối nay do đang băn khoăn không biết có nên gọi lại cho ông hay không, cô đã vô thức bỏ ông ra khỏi danh sách đen.

Biết mình sai, Giang Sơ Ninh im lặng không nói gì.

Giang Cảnh Nghiêu tiếp tục:

“Ba phái người đến đón con, tại sao con không về?”

“Con thấy ở đây rất tốt, không muốn về.”

“Coi như đi chơi cho khuây khỏa đi, cũng đã một tuần rồi, mau về đi.”

Giang Sơ Ninh từ chối:

“Con không về!”

Cơn giận của Giang Cảnh Nghiêu lại bùng lên:

“Giang Sơ Ninh, con có biết việc con tự ý rời khỏi Giang Châu nghiêm trọng đến mức nào không! Nếu không phải ba và cụ nội con ngăn lại, thì tên con đã bị loại khỏi gia phả rồi!”

“Bị loại thì bị loại! Ở trong cái gia phả đó thì có gì tốt chứ! Ai muốn ở thì cứ ở!”

“Con…”

Giang Sơ Ninh liền chuyển chủ đề:

“Ba à, Nam Thành rất tốt, bên ngoài cũng rất tốt. Con thật không hiểu, tại sao mọi người cứ phải tự giam mình ở Giang Châu. Con người có ý thức tự do, đâu phải là mèo hay chó, chỉ có thể bị nhốt trong lồng mà không phản kháng được.”

Giang Cảnh Nghiêu: “…”

Giang Sơ Ninh tiếp tục:

“Thôi được rồi, con gọi điện chỉ để báo ba biết là con rất ổn ở Nam Thành, ba không cần lo lắng. Tạm biệt ba nhé.”

Ở đầu dây bên kia, Giang Cảnh Nghiêu nghe tiếng tút tút vang lên, hít sâu một hơi.

Chẳng phải ông gọi cho cô sao, từ lúc nào lại thành cô gọi cho ông để báo bình an?

Phía sau Giang Cảnh Nghiêu, ông cụ Giang đang nhắm mắt dưỡng thần:

“Ninh Ninh vẫn không chịu về à?”

Giang Cảnh Nghiêu quay lại nói:

“Từ nhỏ con đã quá nuông chiều con bé, dẫn đến giờ đây nó tùy tiện như vậy.”

“Thôi được rồi, không nghe lời đâu chỉ mình nó.”

Giang Cảnh Nghiêu trầm ngâm rồi hỏi:

“Vậy còn hôn ước của nó với Giang Thượng Hàn thì sao…”

Ông cụ Giang từ từ mở mắt:

“Chuyện hôn ước tạm thời không nhắc đến. Hiện giờ việc chúng ta cần làm là thuyết phục các trưởng lão gia tộc, để họ đồng ý cho Giang Thượng Hàn xóa bỏ những quy tắc của Giang gia.”

“Họ sẽ không đồng ý đâu.”

“Không đồng ý cũng phải thử.”

Ông cụ Giang trầm giọng nói:

“Giang Thượng Hàn đã đưa Ninh Ninh đến Nam Thành chính là để ép chúng ta đứng về phía cậu ấy.”

Chương 1296

Sau một đêm vất vả, sáng hôm sau, khi Nguyễn Tinh Vãn tỉnh dậy thì đã lỡ mất chuông báo thức.

Cô cầm điện thoại lên nhìn thời gian, đã là 11 giờ sáng.

Nguyễn Tinh Vãn hít sâu một hơi, vừa xoa lưng vừa đi vào phòng tắm, đồng thời gọi điện cho Bùi Sam Sam.

Bùi Sam Sam nói:

“Tinh Tinh, cậu tỉnh rồi à.”

Nguyễn Tinh Vãn có chút ngại ngùng: “Mình…”

“Buổi sáng Chu tổng đã nói với mình rồi, bảo là tối qua cậu vẽ bản thiết kế đến 4 giờ sáng, bảo mình đừng làm phiền cậu. Cậu yên tâm, mình đã dẫn Ninh Ninh đến studio  làm việc rồi, cậu cứ từ từ đến.”

Nguyễn Tinh Vãn thở phào:

“Được rồi.”

Đúng là cái người đàn ông này cũng biết cách giữ mặt mũi ghê, kiếm được một cái cớ thật hoàn hảo.

Cúp máy, Nguyễn Tinh Vãn đặt điện thoại xuống, hất nước lên mặt để tỉnh táo hơn.

Sau khi rửa mặt xong, cô vào bếp, rót một ly nước rồi đứng thẫn thờ một lúc trước khi vào phòng thay đồ.

Khi cô đến studio  làm việc, đã là buổi trưa.

Đồ ăn trưa mà Bùi Sam Sam đặt cũng vừa tới, hương thơm lan tỏa khắp văn phòng.

Nguyễn Tinh Vãn ngồi xuống sofa, nhắm mắt và duỗi cơ thể ra.

Giọng của Bùi Sam Sam vang lên:

“Tinh Tinh, mình biết cậu rất áp lực vì Tuần lễ Thời trang, nhưng tuy thời gian gấp, vẫn còn kịp mà, đừng thức khuya quá, không tốt cho sức khỏe đâu.”

Từ khi mang thai, Bùi Sam Sam bị Daniel giám sát mỗi ngày, cơ bản là ngủ lúc 11 giờ, muộn nhất cũng không quá 12 giờ. Lịch sinh hoạt thay đổi làm cô cảm thấy thoải mái hơn mỗi ngày. Giờ đây, cô đã hoàn toàn quen với việc đi ngủ sớm.

Nguyễn Tinh Vãn: “…”

Cô nhếch môi:

“Tối qua là mình có cảm hứng, nên mới thức muộn thế, lần sau sẽ không vậy nữa.”

Nói dối đúng là cần thêm một lời nói dối khác để lấp liếm.

“Được rồi, ăn trưa đi nhé, để mình gọi Giang Sơ Ninh vào.”

Nguyễn Tinh Vãn đáp: “Được.”

……

Suốt buổi chiều vẽ thiết kế, Nguyễn Tinh Vãn cảm thấy lưng. đau nhức Cô đứng dậy, bước ra khỏi văn phòng để xem có việc gì cần giúp không.

Nhưng khi ra ngoài, cô lại không thấy bóng dáng Giang Sơ Ninh đâu.

Nguyễn Tinh Vãn nghĩ rằng cô ấy chắc qua studio chụp ảnh cùng Bùi Sam Sam, đang định qua đó thì vừa lúc Bùi Sam Sam từ bên kia trở về:

“Hôm nay đèn không hiểu sao cứ trục trặc, không chỉnh được.”

“Chắc là hỏng rồi, thay cái khác đi.”

“Mai thử lại, nếu vẫn không được thì thay vậy.”

Nguyễn Tinh Vãn ngập ngừng rồi hỏi:

“Ninh Ninh vẫn ở bên đó à?”

Bùi Sam Sam ngơ ngác:

“Không, em ấy đâu, chẳng phải vẫn ở đây sao?”

“Không thấy đâu, mình vừa ra đã không thấy, tưởng em ấy đi cùng cậu.”

“Khi mình qua bên đó thì em ấy vẫn ở studio  cơ mà.”

Nguyễn Tinh Vãn vội bước vào studio, hỏi mấy cô nhân viên xem Giang Sơ Ninh đi đâu.

Một cô gái bước từ kho ra, nghe thấy câu hỏi liền đáp:

“Chị Tinh Vãn, vừa rồi có một khoảng thời gian rất bận, nhưng có một khách hàng vội nên nhờ bọn em giao đồ, vì không ai rảnh nên Ninh Ninh tình nguyện đi…”

“Đi bao lâu rồi?”

“Hơn một tiếng rồi, gần hai tiếng, lẽ ra phải về rồi.”

Lúc này, Bùi Sam Sam đứng bên cạnh Nguyễn Tinh Vãn, rút điện thoại ra:

“Tinh Tinh, chắc em ấy không quen đường nên đi lạc thôi, để mình gọi điện cho em ấy.”

Nhưng đầu dây bên kia lại thông báo đã tắt máy.

Nguyễn Tinh Vãn nhíu mày, chuẩn bị ra ngoài hỏi những người của Chu Từ Thâm đang bảo vệ Giang Sơ Ninh.

Vừa đi đến cửa, cô thấy Giang Sơ Ninh lảo đảo trở về, quần áo làm việc lấm lem, trông như vừa lăn lộn từ trong đống rác ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK