Mục lục
Tình Yêu Ngọt Ngào Và Ấm Áp
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nguyễn Tinh Vãn cảm thấy mũi cay xè, nước mắt dâng tràn trong khóe mắt, cô đ.ấ.m vào n.g.ự.c anh, gần như không nói nên lời vì khóc nức nở:

"Đồ khốn! Đồ khốn nạn! Tại sao anh cứ lừa tôi mãi, lại còn lừa tôi lâu như vậy... Dù tôi có hỏi thế nào anh cũng không nói..."

Nước mắt của Nguyễn Tinh Vãn rơi như chuỗi hạt bị đứt không ngừng, cô nghẹn ngào tiếp tục:

"Tôi vừa mới đón con về được vài ngày, giờ lại phải chia xa... Tôi không thể chăm sóc tốt cho con, bảo vệ con, tôi không xứng đáng làm một người mẹ... Tôi không xứng đáng..."

Chu Từ Thâm hôn nhẹ lên trán cô:

"Là lỗi của tôi, không phải lỗi của em."

Nguyễn Tinh Vãn khóc càng to hơn:

"Đúng là lỗi của anh mà!"

Chu Từ Thâm nhẹ nhàng vỗ về lưng cô:

"Cho tôi một cơ hội, em không thể kết án tử hình tôi ngay lập tức như vậy được."

"Không để hành hình anh ngay lập tức đã là may rồi."

Chu Từ Thâm khẽ cười:

"Vậy, xem ra tôi vẫn còn được hoãn tử hình, bây giờ có thể chuyển thành tù chung thân không?"

"Anh từng thấy phạm nhân tử hình nào được giảm án không?"

Chu Từ Thâm im lặng một lúc:

"Thật ra tôi thấy so sánh như vậy không được thỏa đáng lắm."

Nguyễn Tinh Vãn nghẹn ngào:

"Không phải tại anh bắt đầu trước sao."

"Là lỗi của tôi, không nói về chuyện đó nữa."

Khi Chu Từ Thâm vừa dứt lời, Nguyễn Tinh Vãn liền đạp anh xuống ghế sofa, kéo chăn mỏng lại, trùm kín đầu đi ngủ.

Chu Từ Thâm nhìn bóng dáng cô, khẽ mỉm cười, thuận tay ngồi xuống thảm, lấy máy tính ra, tiếp tục xử lý công việc.

Nửa tiếng sau, điện thoại của Lâm Nam gọi tới.

Chu Từ Thâm nhìn Nguyễn Tinh Vãn đã ngủ say, kéo chăn mỏng xuống, để lộ mũi và miệng cô, rồi đi vào phòng ngủ nghe điện thoại.

Lâm Nam nói:

"Chu tổng, chúng tôi đã tìm ra vị trí cụ thể của họ rồi, có cần vào để đưa tiểu thiếu gia ra không?"

"Chưa cần."

Chu Từ Thâm nói:

"Danh sách đội ngũ y tế có không?"

"Có rồi, tôi sẽ gửi cho anh ngay bây giờ."

Chu Từ Thâm mở loa ngoài điện thoại, nhận được tài liệu Lâm Nam vừa gửi.

Lâm Nam tiếp tục:

"Đội ngũ y tế này là do Giang gia bồi dưỡng, trong đó có không ít bác sĩ có tên tuổi trên trường quốc tế. Nhiệm vụ chính của họ là nghiên cứu và phát triển dược phẩm mới, nhưng hai năm trước, khi phát triển ra loại thuốc bổ dưỡng, trong quá trình kiểm tra, đã phát hiện ra không ít vấn đề."

"Trong giai đoạn kiểm tra, có một nhân viên phòng thí nghiệm có con sinh non, tình trạng nguy kịch. Anh ta đã lén lấy một liều thuốc bổ dưỡng tiêm cho đứa bé. Khi đó tình trạng của đứa bé có cải thiện, nhưng sau nửa tháng, các triệu chứng tương tự tiểu thiếu gia nhà ta bắt đầu xuất hiện. Người nhân viên đó đã hỏi các bác sĩ trong phòng thí nghiệm và chuyện này đã bị vỡ lở."

"Giang Thượng Hàn biết chuyện này, lập tức ra lệnh hủy tất cả số thuốc bổ dưỡng, đồng thời yêu cầu đội ngũ y tế tập trung cứu chữa đứa bé đó. Sau hai năm điều trị, đứa bé đó bây giờ đã không còn vấn đề gì, chỉ cần đến phòng thí nghiệm kiểm tra định kỳ mỗi tháng, và chưa tái phát lần nào."

"Trong danh sách đội ngũ y tế có một người tên là Giang Nguyên, là học trò của Bác sĩ nổi tiếng Lục Minh. Mặc dù còn trẻ nhưng y thuật của anh ta rất cao siêu, và cũng là bác sĩ chính điều trị các triệu chứng từ thuốc bổ dưỡng. Đồng thời, mẹ của anh ta và mẹ của Giang Thượng Hàn là chị em họ, vì vậy anh ta cũng được coi là em họ của Giang Thượng Hàn."

Khi Lâm Nam nói đến đoạn cuối, Chu Từ Thâm vừa hay lật đến trang thông tin về Giang Nguyên.

Chu Từ Thâm nói:

"Cử vài người đến xung quanh phòng thí nghiệm, tìm cơ hội đưa anh ta đến gặp tôi."

"Được, tôi sẽ xử lý ngay."

Chu Từ Thâm nói tiếp:

"Cậu dẫn bác sĩ đến chỗ đứa bé, xác nhận tình trạng của nó rồi báo cho tôi biết."

Chương 1232

Sau khi ngủ thêm một giấc, Nguyễn Tinh Vãn cảm thấy cả người mềm nhũn. Cô vươn tay, nhắm mắt lại sau đó duỗi dài một cái, gương mặt vô tình cọ vào thứ gì đó, cảm giác như vải vest.

Cô khẽ xoay cổ, nhưng lại cảm thấy có cái gì đó bên cạnh đầu mình, sự tồn tại của nó rất rõ ràng.

Nguyễn Tinh Vãn mở mắt ra, vừa định ngáp thì đập vào mắt là đường quai hàm cứng rắn của một người đàn ông.

Cô sững sờ vài giây, có lẽ chưa hiểu rõ tại sao mình lại thấy cảnh này. Cô nhớ là mình đã ngủ trên sofa mà.

Cơn buồn ngủ dần tỉnh táo, nhìn thấy yết hầu nổi lên của người đàn ông, Nguyễn Tinh Vãn cuối cùng cũng nhận ra tư thế hiện tại của mình.

Cô lập tức bật dậy, mở to mắt.

Chu Từ Thâm gập lại tài liệu, hai chân dài bắt chéo:

"Dậy rồi à."

Nguyễn Tinh Vãn hỏi:

"Sao tôi lại ngủ trên chân anh?"

"Câu này phải hỏi em đấy. Tôi ngồi đây bình thường, tự dưng em lại ngủ trên chân tôi."

Nguyễn Tinh Vãn chẳng lạ gì với tài năng lật lọng của người đàn ông này. Chắc chắn là anh đã lợi dụng lúc cô đang ngủ rồi đặt cô lên chân anh.

Không những vậy, anh còn...

Đồ lưu manh!

Chu Từ Thâm tựa lưng vào ghế, tay khoác lên sofa, nhìn cô:

"Ngủ thế nào?"

"Tôi..."

"Tôi thấy em ngủ khá ngon đó, mơ thấy gì vậy?"

Nguyễn Tinh Vãn lập tức nói:

"Không có, chẳng mơ thấy gì cả!"

Chu Từ Thâm nhếch môi, tiến lại gần cô một chút, giọng trầm khàn đầy từ tính:

"Thật không? Thế sao em lại chảy nước dãi?"

Nguyễn Tinh Vãn vội vàng đưa tay lên lau miệng, nhưng lại nhận ra hoàn toàn không phải như anh nói. Cô cầm gối ném vào anh mấy lần.

Đợi đến khi cô đánh đủ rồi, Chu Từ Thâm cầm lấy cái gối, thuận tay kéo cô vào lòng, đặt cô lên đùi mình:

"Được rồi, em không biết lúc ngủ em hay động đậy lắm sao, tôi không biết khó chịu à?"

"Ai bảo anh..."

Nguyễn Tinh Vãn chưa kịp nói hết câu thì đã bị anh giữ chặt phía sau đầu.

Giây tiếp theo, đôi môi mỏng của người đàn ông đã ấn xuống, đầu lưỡi anh tách đôi môi cô, xâm chiếm sâu hơn.

Nguyễn Tinh Vãn đ.ấ.m vào n.g.ự.c anh, nhưng tay cô đã bị anh nắm lấy, còn eo cô thì bị anh ôm chặt, khiến nụ hôn càng thêm sâu.

Nụ hôn dài kết thúc, Nguyễn Tinh Vãn thở hổn hển, mắt ươn ướt.

Chu Từ Thâm tựa cằm lên hõm vai cô, giọng nói khàn khàn chỉ đủ hai người nghe:

"Bảo bối, bù đắp chút nhé?"

Nguyễn Tinh Vãn chưa kịp phản ứng thì bàn tay đã bị anh kéo xuống dưới, cho đến khi lòng bàn tay cô cảm nhận được một hơi nóng, dòng suy nghĩ trong đầu cô mới đột ngột quay lại:

"Anh...!"

Đến lúc này rồi mà anh còn nghĩ đến mấy chuyện này, anh có còn là người không?

Chu Từ Thâm thản nhiên nói:

"Nhu cầu sinh lý bình thường thôi, một tháng rồi em chưa cho tôi đụng vào."

Nguyễn Tinh Vãn tức giận:

"Vậy là lỗi của tôi à?"

"Cũng không hoàn toàn trách em, nếu không thì tôi đã không dùng tay rồi."

Nguyễn Tinh Vãn: "..."

Cô có nên cảm ơn anh không đây?

Chu Từ Thâm cắn nhẹ vào tai cô, lòng bàn tay nắm c.h.ặ.t t.a.y cô, giọng khàn khàn:

"Nhanh lên, nếu không thì đổi chỗ khác đấy?"

Bàn tay bị anh nắm chặt của Nguyễn Tinh Vãn không sao rút ra được, chỉ có thể bị ép theo động tác của anh mà di chuyển lên xuống.

Anh thật không hổ danh là đồ đàn ông khốn nạn, anh rất xứng đáng!!!

Đến khi xong xuôi, Nguyễn Tinh Vãn cảm thấy cánh tay mình gần như không thể nhấc lên nổi, cả bàn tay dính dính, cô lập tức đi vào phòng tắm để tắm rửa.

Đang tắm dở thì có tiếng gõ cửa, giọng của Chu Từ Thâm vọng vào:

"Quần áo để ở cửa rồi."

Nguyễn Tinh Vãn không đáp lại.

Chu Từ Thâm lại nói:

"Thực ra tôi nghĩ kỹ rồi, chắc là em không cần lắm, vậy tôi lấy lại nhé."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK