Nguyễn Tinh Vãn mỉm cười lại với cô:
"Cậu khóc gì chứ, mình không sao đâu, vài ngày nữa là xuất viện được rồi."
Bùi Sam Sam khịt mũi, lau đi nước mắt:
"Mình biết rồi, cậu nghỉ ngơi đi, mình sẽ ở đây với cậu."
Nguyễn Tinh Vãn ừ một tiếng, rồi hỏi:
"Làm sao cậu biết mình ở đây?"
"Không liên lạc được với cậu, mình không biết làm sao, nên đi tìm Quý Hoài Kiến, anh ấy đưa mình đến đây..."
Nguyễn Tinh Vãn ngừng lại một lúc: "Tiểu Thầm có biết không?"
"Cậu yên tâm, mình không nói gì với em ấy."
"Sam Sam, cậu thay mình cảm ơn Quý Hoài Kiến nhé, mình muốn ngủ một chút."
"Được."
Quý Hoài Kiến đứng ở cửa cũng nghe thấy lời của Nguyễn Tinh Vãn.
Anh gật đầu với Bùi Sam Sam, sau đó đóng cửa lại.
Bên ngoài, Chu Từ Thâm vẫn ngồi đó, dường như không có ý định rời đi.
Quý Hoài Kiến nhìn anh một cái, hạ giọng:
"Anh cũng đã sắp kết hôn, tôi hy vọng anh đừng làm phiền cô ấy nữa."
Nói xong, anh lại tự giễu cười: "Tôi cũng vậy."
Đó cũng là lý do hôm nay anh chỉ đứng ở cửa.
Anh biết giữa họ mãi mãi không thể có gì nữa, không thể bước thêm bước nào, cũng không dám có bất kỳ hy vọng nào.
Quý Hoài Kiến nói xong, không nhìn Chu Từ Thâm thêm lần nào, mà trực tiếp quay lưng rời đi.
Chu Từ Thâm mím môi, tay đặt trên đầu gối từ từ nắm chặt lại thành nắm đấm.
Trong phòng bệnh.
Bùi Sam Sam ngồi một lúc, biết Nguyễn Tinh Vãn không ngủ, lại nhỏ giọng hỏi:
"Tinh Tinh, cậu có muốn uống nước không?"
Sau vài giây, Nguyễn Tinh Vãn mới nói: "Không cần."
"À... cậu có đói không, mình đi hỏi bác sĩ xem cậu có thể ăn gì không."
Nguyễn Tinh Vãn chậm rãi mở mắt: "Sam Sam."
Bùi Sam Sam bước lại gần: "Cậu nói đi."
Nguyễn Tinh Vãn thần sắc thản nhiên:
"Ở đây không có gì, cậu về đi."
"Mình vẫn là nên ở lại với cậu, bây giờ cậu như vậy, mình về cũng không yên tâm."
Nguyễn Tinh Vãn mỉm cười, nhìn cô:
"Mình thật sự không sao, vài ngày là có thể xuất viện rồi."
Dù cô nói thế nào, Bùi Sam Sam vẫn kiên quyết không đồng ý.
Cuối cùng, Nguyễn Tinh Vãn không tiếp tục nữa, chỉ nói:
"Sam Sam, cậu giúp mình đi xem tình hình của Tạ Vinh ở phòng chăm sóc đặc biệt nhé."
"Tạ Vinh?" Bùi Sam Sam đột nhiên nhớ ra cái tên này, ngạc nhiên nói
"Có phải là người đã giúp Ôn Thiển không..."
Nguyễn Tinh Vãn gật đầu:
"Lần này anh ta định bắt cóc mình, nhưng không ngờ lại cứu mình."
Vì Chung Nhàn đã muốn g.i.ế.c cô, nên chắc chắn không chỉ động tay động chân trên xe, dù cô thật sự xuống núi theo con đường nhỏ đó, cũng không biết sau đó sẽ gặp phải gì.
Bùi Sam Sam suy nghĩ một chút:
"Được, mình đi rồi sẽ về ngay."
Cô cũng định đi hỏi bác sĩ xem tình hình của Nguyễn Tinh Vãn thế nào.