Mục lục
Tình Yêu Ngọt Ngào Và Ấm Áp
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Không được, tôi........."

Chu Từ Thâm nhẹ nhàng nói:

"Tôi biết em đang lo lắng điều gì, nhưng em có nhận ra không, những vấn đề em lo ngại đó đã sớm được giải quyết rồi."

Nguyễn Tinh Vãn ngẩn người một lúc. Đúng vậy, lúc đầu cô đồng ý quay lại với Chu Từ Thâm nhưng không đồng ý tái hôn vì cô hiểu rằng kết hôn là chuyện giữa hai gia đình. Giữa cô và Chung Nhàn vẫn còn mối hận, con cô  cũng là khúc mắc trong lòng cô.

Nhưng giờ đây, Chung Nhàn đã chết, Chu gia cũng không còn, con cô thì vẫn còn sống.

Chu Từ Thâm lại nói:

"Tôi từng hứa sẽ bù đắp lại những món quà của ba năm kết hôn đã qua. Con chúng ta..."

Đến đây, anh vội vàng đổi lời:

"Đó chính là món quà cuối cùng tôi muốn tặng em."

Nguyễn Tinh Vãn nhíu mày:

"Nhưng..."

Cô vẫn chưa sẵn sàng.

Thêm vào đó, với tình trạng của cậu nhóc hiện tại, làm sao cô có thể vui vẻ mà kết hôn được.

Chu Từ Thâm kéo cô vào lòng, nhẹ nhàng nói:

"Yên tâm, tôi không bắt em phải kết hôn ngay bây giờ, chỉ là tổ chức lễ cưới thôi. Còn nhiều việc phải chuẩn bị, bao gồm cả váy cưới, từ khâu thiết kế đến hoàn thành cũng cần vài tháng. Nghĩ từ từ, được không?"

Một lúc lâu sau, cô khẽ gật đầu: "Được."

Chu Từ Thâm buông cô ra:

"Vậy bắt đầu xem váy cưới thôi."

Nhìn vào chiếc máy tính bảng trước mặt, cô cảm thấy có gì đó hơi lạ, nhưng không thể nói rõ được.

Đêm khuya, trong giấc ngủ mơ màng, cô cuối cùng cũng nhận ra.

Hóa ra Chu Từ Thâm đã đào một cái hố to để cô nhảy vào. Đã bắt đầu xem váy cưới rồi, sao còn gọi là suy nghĩ nữa cơ chứ?

Đúng là tên đàn ông ranh ma.

Sao không dùng tâm tư này vào việc gì khác đi.

Càng nghĩ cô càng tức, không nhịn được mà đạp anh một cái.

Chu Từ Thâm khẽ cựa mình, tưởng cô gặp ác mộng, theo phản xạ kéo cô vào lòng, vỗ nhẹ lưng an ủi cô.

Cô mỉm cười, thôi, chẳng thèm so đo với anh nữa.

...

Ở một nơi khác.

Giang Sơ Ninh vừa về đến nhà thì thấy ba mình ngồi trên ghế sofa, vẻ mặt không vui.

Nghĩ đến cái tát trước đó, cô không khỏi rụt người lại: "Ba..."

Giang Cảnh Nghiêu nhìn cô:

"Con không phải đang quỳ ở từ đường sao, ai cho phép con đứng dậy?"

Cô cúi đầu, ấp úng hồi lâu, nhưng rốt cuộc cũng không tố cáo Giang Thượng Hàn.

Giang Cảnh Nghiêu thở dài:

"Ninh Ninh, ba đã nói với con bao nhiêu lần rồi, sao con vẫn không nghe? Con dám công khai đối đầu với các bậc trưởng lão, con để mặt mũi của ông cố con ở đâu?"

Cô nhíu mày:

"Nhưng kết hôn là chuyện của con, có liên quan gì đến họ chứ, tại sao phải nghe theo ý họ?"

"Giang Thượng Hàn là gia chủ của Giang gia, con gả cho cậu ta thì có gì không tốt. Hơn nữa, có chúng ta làm hậu thuẫn cho con, cậu ta liệu có dám ức h.i.ế.p con không."

"Nhưng con muốn tìm một người mà con thực sự thích. Hơn nữa... xét về vai vế, anh ấy là cậu của con, con thấy rất kỳ lạ!"

Giang Cảnh Nghiêu bật cười vì tức giận:

"Người con thích? Chu Từ Thâm sao? Con mới gặp cậu ta vài lần, đã nói là thích rồi?"

Giang Sơ Ninh cứng đầu:

"Con vừa gặp đã yêu anh ấy!"

"Được, vậy để ba hỏi con. Con có biết người quỳ trong từ đường hôm nay là ai không?"

Cô ngẩn người:

"Con nghe Giang Thượng Hàn gọi người ấy là cô, nghe nói là bà ấy tự nguyện rút khỏi gia phả, chắc cũng là người Giang gia..."

"Đúng là người Giang gia, đồng thời cô ấy cũng là mẹ của Chu Từ Thâm! Xét về vai vế, con phải gọi cô ấy là bà ngoại! Con hiểu chưa, con cũng phải gọi Chu Từ Thâm là cậu!"

Giang Sơ Ninh: "…?"

Chương 1266

Nửa tháng sau, Chu Từ Thâm nhận được cuộc gọi từ Nam Thành.

Mặc dù Chu gia không còn gây rắc rối cho anh nữa, nhưng tập đoàn Chu Thị vẫn đang ở đó, mỗi ngày Lâm Nam đều gửi tới những công việc quan trọng cần giải quyết, số còn lại đã chồng chất như núi.

Nếu anh không quay về sớm, có lẽ phòng tổng giám đốc sẽ không còn chỗ chứa luôn.

Hơn nữa, ở lại Giang Châu quá lâu, Nam Thành cũng dễ phát sinh biến cố.

Sau khi nghe điện thoại, anh đứng bên ban công rất lâu, bóng lưng lạnh lùng.

Nguyễn Tinh Vãn vẽ xong bản thiết kế, bước tới bên cạnh anh, nhẹ nhàng nói:

"Anh sắp về rồi sao?"

Chu Từ Thâm đưa một tay vào túi quần:

"Tôi về xử lý một số việc, nhiều nhất là một tháng."

Cô nói:

"Tôi cùng anh về nhé."

Trong thời gian này, cô và anh đã hai lần đến phòng thí nghiệm thăm cậu nhóc. Sức khỏe của cậu bé đã khá hơn nhiều và không còn ốm đau.

Giang Nguyên  nói rằng họ đang tiến hành điều trị ban đầu, hiện tại có một số hiệu quả nhất định, nhưng ít nhất còn cần thời gian quan sát ba đến bốn tháng.

Sau đó, tùy vào tình trạng hồi phục của cậu mà lên kế hoạch điều trị dài hạn.

Cô không cần suy nghĩ cũng biết đây là một con số dài đằng đẵng và vô định.

Phòng thí nghiệm họ chỉ có thể vào thăm thỉnh thoảng, ở lại đây cũng chẳng có ý nghĩa gì.

Hơn nữa, thay vì chờ đợi lãng phí thời gian, chi bằng hoàn thành những việc cần làm.

Chu Từ Thâm nhìn cô:

"Em nỡ rời xa chỗ này sao?"

"Không nỡ thì có thể làm gì đây, đâu phải chuyện tôi muốn là được" cô nhìn về phía cảnh sông xa xăm, nhẹ nhàng nói:

"Ở lại cũng chẳng giúp ích được gì."

Nếu là trước đây, cô chắc chắn sẽ không để đứa nhỏ một mình ở đây.

Nhưng dù sao, dì Hứa vẫn còn ở đây.

Giang Nguyên  và Giang Thượng Hàn cũng sẽ không làm hại nó.

Thằng bé ở lại Giang Châu, trong phòng thí nghiệm không cho người ngoài vào, an toàn hơn nhiều so với ở bên cạnh cô.

Chu Từ Thâm nói:

"Vậy mai chiều chúng ta đi. Trước khi đi, có muốn đến thăm phòng thí nghiệm không?"

Cô khẽ lắc đầu:

"Không cần đâu."

Mỗi lần họ đến thăm, cậu nhóc lại khóc, Giang Nguyên  nói cảm xúc d.a.o động lớn không tốt cho việc hồi phục.

Dừng lại một chút, cô lại hỏi:

"Anh… có muốn đi gặp dì Hứa không?"

Anh sải bước vào nhà:

"Không."

Cô không nói thêm, chỉ nhìn ra phía xa xăm, mải mê suy nghĩ.

Ở Giang Châu cũng gần một tháng rồi.

Trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, dường như có rất nhiều chuyện đã xảy ra, nhưng cũng như không có gì xảy ra.

Người thông đồng với Chung Nhàn là nội bộ của Giang gia, Giang Thượng Hàn vẫn đang điều tra, điều tra ra sẽ thông báo cho họ.

Không biết, khi nào mọi chuyện mới có hồi kết.

...

Hôm sau, mười giờ rưỡi tối, máy bay riêng hạ cánh xuống Nam Thành.

Vừa xuống máy bay, cô đã cảm nhận được không khí oi bức.

So với không khí mát mẻ của Giang Châu, Nam Thành thực sự khô và nóng bức.

Dù đã khuya nhưng cũng không có chút gió nào.

Họ vừa bước ra ngoài chuẩn bị lên xe, Lâm Nam vội vã đi tới, sắc mặt nghiêm trọng nói:

"Chu tổng..."

Chu Từ Thâm đáp:

"Nói đi."

Lâm Nam ngập ngừng, lén liếc nhìn Nguyễn Tinh Vãn, dường như ngại ngần khi cô có mặt ở đó.

Cô nói:

"Tôi  lên xe trước nhé."

Chu Từ Thâm giữ cô lại:

"Không có gì em không thể nghe."

Nói xong, anh nhìn về phía Lâm Nam, giọng trầm thêm vài phần, lặp lại:

"Nói đi."

Trên mặt Lâm Nam thoáng hiện một chút thông cảm, như thể nói:

"Tôi đã cho anh cơ hội rồi, là chính anh muốn làm thế này thôi."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK