Không biết qua bao lâu, Chu Từ Thâm cảm thấy có thứ gì đó mềm mại dính vào chân mình.
Anh cúi xuống, nhìn thấy cậu nhóc chưa vững bước đi đang đứng trước mặt, liền ngồi xuống, tay khum lại, chạm vào cằm cậu bé:
"Nhớ ba không, nhớ thì ôm ba đi."
Cậu nhóc rõ ràng bị anh dọa sợ, tròn mắt nhìn anh, lùi lại hai bước, miệng chu ra, như thể sắp bật khóc.
Chu Từ Thâm lại nói:
"Không được khóc."
Cậu như hiểu lời anh, vừa khóc vừa nhìn anh, bộ dạng tội nghiệp.
Chu Từ Thâm liếc nhìn về phía Nguyễn Tinh Vãn và Hứa Nguyệt, rồi nhỏ giọng nói:
"Nếu con khóc, ba sẽ rất đáng thương đó."
Cậu nhóc có vẻ không còn quan tâm đến anh nữa, đi từng bước nhỏ hướng về phía vườn.
Nhưng cậu chưa đi được mấy bước đã ngã xuống đất, xoay m.ô.n.g lên, không khóc mà chỉ ngoảnh đầu nhìn Chu Từ Thâm.
Bác sĩ đi cùng định tiến lên, nhưng đã bị Giang Nguyên cản lại.
Giang Nguyên nói:
"Chuyện này không còn liên quan đến chúng ta nữa, đi làm việc khác đi."
Chu Từ Thâm quỳ xuống trước mặt cậu:
"Tự đứng dậy đi."
Cậu nhóc nhanh chóng đứng dậy, lảo đảo bước thêm một bước rồi lại nhìn Chu Từ Thâm, đôi mắt to tròn long lanh.
Chu Từ Thâm hiểu ý:
"Muốn ba dẫn con đi à?"
Cậu nhóc vung tay, lẩm bẩm vài tiếng như đang đồng ý với lời anh.
Chu Từ Thâm cười nhẹ:
"Gọi ba đi."
Nhóc con nghiêng đầu, không hiểu anh nói gì.
Chu Từ Thâm dịu giọng, dụ dỗ:
"Gọi ba đi."
Ngay khi anh vừa dứt lời, nhóc con nheo mắt lại, hai tay vỗ vỗ trước mặt, lộ ra hai chiếc răng nhỏ đáng yêu:
"Ba... ba..."
Chu Từ Thâm hài lòng nói:
"Cũng được, nghe lời hơn mẹ con."
Nói xong, Chu Từ Thâm bế cậu bé lên, đi về phía trước.
Nguyễn Tinh Vãn đang trò chuyện với Hứa Nguyệt, đột nhiên cảm nhận một bóng râm đổ xuống bên cạnh.
Cô vô thức ngẩng đầu, trước mắt là khuôn mặt nhỏ nhắn dễ thương của cậu nhóc.
Ánh sáng trong mắt Nguyễn Tinh Vãn lập tức bừng sáng, không thể kìm được mà giơ tay lên.
Cậu nhóc cũng giơ tay ra, thân thể nghiêng về phía cô và tựa vào lòng cô.
Khi Nguyễn Tinh Vãn ôm lấy cậu, cô cảm thấy khoảng trống trong lòng mình như thể được lấp đầy.
Cậu đã cao lên rất nhiều, cũng nặng hơn.
Hứa Nguyệt thấy vậy đứng dậy nói:
"Thời gian không còn sớm nữa, mấy đứa ngồi chơi một lát, ta đi nấu cơm, muốn ăn gì nào?"
Nguyễn Tinh Vãn ôm cậu nhóc, trả lời:
"Ăn gì cũng được ạ."
Hứa Nguyệt nhìn về phía Chu Từ Thâm, anh nói:
"Cái gì cũng được."
"Vậy ta sẽ làm tùy ý."
Nguyễn Tinh Vãn đáp:
"Vâng."
Sau khi Hứa Nguyệt rời đi, Chu Từ Thâm ngồi xuống bên cạnh Nguyễn Tinh Vãn:
"Vừa rồi hai người nói gì vậy?"
Nguyễn Tinh Vãn nói:
"Đang nói xấu anh."
Chu Từ Thâm: "…"
Anh chậm rãi lên tiếng:
"Không ngờ cười vui vẻ như vậy."
Nguyễn Tinh Vãn mỉm cười, nhìn cậu nhóc trong tay:
"Con trai, còn nhận ra mẹ không?"
Cậu nhóc nắm lấy một sợi tóc của Nguyễn Tinh Vãn, mắt cười híp lại:
"Mẹ~"
Chu Từ Thâm ngồi bên cạnh:
"Còn ta thì sao?"
Cậu nhóc liếc nhìn anh một cái, bĩu môi, rồi quay đầu đi chỗ khác.
Chu Từ Thâm: "…"
Cái kiểu quay mặt này giống y hệt mẹ nó.
Chương 1486
Cậu nhóc vừa mới làm xong liệu pháp, có lẽ vì mệt quá, cậu nằm trong lòng Nguyễn Tinh Vãn, không lâu sau đã ngủ thiếp đi.
Nguyễn Tinh Vãn nhẹ nhàng ôm cậu, hỏi Chu Từ Thâm:
"Anh nghe điện thoại lâu như vậy, có chuyện gì không?"
Chu Từ Thâm đặt tay lên ghế dài phía sau cô, không cảm xúc đáp:
"Là Lâm Nam gọi, có tin tức về Daniel."
"Là... cái gì?"
"Khá phức tạp, nếu em quan tâm, đợi cậu ấy nói cho em sau."
Nguyễn Tinh Vãn bĩu môi, suy nghĩ một chút rồi mới hỏi:
"Vậy anh ta hiện giờ đang ở Nam Thành, hay đã rời đi rồi?"
"Ở Nam Thành, nhưng muốn tìm được manh mối về anh ta thì còn cần chút thời gian."
Nguyễn Tinh Vãn "à" một tiếng:
"Biết rồi."
Cậu nhóc cứ nằm tựa tay phải của Nguyễn Tinh Vãn, cô cảm thấy tay mình hơi tê, liền động đậy, muốn đổi tư thế.
Chu Từ Thâm thấy vậy, liền bế cậu lên:
"Để anh bế."
Nguyễn Tinh Vãn nhìn thấy cậu nhóc nằm trong vòng tay anh, khuôn mặt ngủ say đỏ hồng, nhìn rất hòa hợp.
Cô mỉm cười, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt cậu nhóc:
"Mấy tháng nay, con lớn lên nhiều quá."
Chu Từ Thâm nói:
"Thế à? anh thấy vẫn bình thường."
Nguyễn Tinh Vãn không muốn tranh cãi nữa, ôm lại cậu, đứng dậy đi vào trong phòng:
"Em để con nằm trên giường, sẽ ngủ thoải mái hơn."
Chu Từ Thâm vỗ nhẹ lên vết nhăn trên áo, rồi đi theo cô.
Vào trong phòng, người giúp việc dẫn họ lên phòng ở tầng hai.
Đây có lẽ là phòng của Hứa Nguyệt, bên cạnh giường có một chiếc nôi, dưới đất có trải thảm giúp cậu nhóc tập bò, còn có những đồ vật hỗ trợ đi lại.
Nguyễn Tinh Vãn đặt cậu vào trong nôi, đắp chăn cho cậu, rồi ngồi bên cạnh, cứ vậy ngồi nhìn cậu, không muốn rời mắt khỏi cậu.
Chu Từ Thâm đứng ở cửa nhìn một lúc rồi quay người xuống bếp.
Hứa Nguyệt đang nhặt rau, thấy anh xuống, liền hỏi:
"Thằng nhóc ngủ rồi à?"
Chu Từ Thâm ngồi đối diện với bà, ừ một tiếng:
"Nguyễn Tinh Vãn đang ở với nó."
Hứa Nguyệt nói:
"Tiểu Nguyễn và con trai đã xa nhau lâu như vậy, không người mẹ nào có thể chấp nhận được. Dù Tiểu Nguyễn không nói gì, nhưng nỗi buồn trong lòng con bé không thể giấu được."
"Tôi biết."
"Vậy kế hoạch tiếp theo của con là gì?"
Chu Từ Thâm im lặng vài giây:
"Giang Châu đã không còn an toàn."
Hứa Nguyệt hiểu ý anh, rồi nói tiếp:
"Nam Thành cũng không thể nào an toàn hơn Giang Châu."
Chu Từ Thâm không trả lời, môi anh mím lại.
Hứa Nguyệt:
"Ta tưởng sau khi Chung Nhàn chết, mọi chuyện sẽ kết thúc, nhưng bây giờ thì thấy, đó chỉ mới là bắt đầu."
Một lúc lâu sau, Chu Từ Thâm mới nói:
"Sẽ kết thúc."
Hứa Nguyệt thở dài:
"Khổ cho Thằng nhóc."
Một lúc sau, Hứa Nguyệt lại hỏi:
"Ngày tổ chức tang lễ của cụ Giang đã định chưa?"
"Ngày kia."
Hứa Nguyệt nói:
"Hiện giờ ta cũng không còn là người nhà Giang nữa, ta sẽ không đi dự tang lễ, tránh gây ra những tranh cãi không cần thiết."
Chu Từ Thâm nói:
"Giang Thượng Hàn đã nói, chỉ cần bà muốn về Giang gia, lúc nào cũng có thể."
Hứa Nguyệt lắc đầu cười nhẹ:
"Không cần đâu, đó là lựa chọn lúc trước của ta. Hơn nữa, đã qua bao nhiêu năm rồi, ông ngoại cũng đã mất, về hay không cũng không còn quan trọng."
"Vậy bà có hối hận không?"
"Ta không có gì phải hối hận, điều duy nhất ta thấy có lỗi là..."
Chu Từ Thâm nhẹ nhàng lên tiếng:
"Tất cả đều là chuyện đã qua."
Hứa Nguyệt nhìn anh:
"Nếu con có thể buông bỏ thì tốt, chuyện này không phải là lỗi của ông ngoại con, đừng trách ông ấy."