Thời gian trôi qua từng phút từng giây, chẳng mấy chốc, tiếng thở đều đặn của Nguyễn Tinh Vãn vang lên.
Chu Từ Thâm đứng dậy, tắt đèn trong phòng, chỉ để lại ngọn đèn nhỏ đầu giường.
Anh đứng bên giường, nhìn Nguyễn Tinh Vãn một lúc, rồi nhẹ nhàng nhấc một góc gối, từ từ kéo tờ giấy ra.
Một con rùa sống động hiện ra trước mắt.
Chu Từ Thâm: "..."
Anh cúi xuống, bóp nhẹ mũi Nguyễn Tinh Vãn, đợi đến khi cô cảm thấy khó thở mới thả ra, khẽ nói:
"Đúng là người phụ nữ vô tâm."
Nguyễn Tinh Vãn xoa xoa mũi, có lẽ cảm thấy khó chịu nên xoay người, quay lưng lại tiếp tục ngủ.
Chu Từ Thâm đút tờ giấy lại dưới gối, rồi xoay người đi vào phòng tắm.
Sáng hôm sau khi Nguyễn Tinh Vãn thức dậy, trời vẫn chưa sáng hẳn. Cô nhìn người đàn ông bên cạnh đang mặc quần áo, dụi mắt ngồi dậy:
"Anh đi làm sớm thế à?"
Chu Từ Thâm nói:
"Xử lý công việc sớm thì chiều tôi mới đến đón em xuất viện được."
"Tôi đã nói là tự tôi có thể mà..."
Chu Từ Thâm đưa một chiếc cà vạt cho cô:
"Đã dậy rồi thì đừng rảnh rỗi nữa."
Nguyễn Tinh Vãn bĩu môi, cô không muốn xuống giường, liền quỳ trên mép giường, đeo cà vạt vào cổ anh, kéo anh lại gần, nhỏ giọng lẩm bẩm:
"Chẳng hiểu sao tôi nằm viện mà anh còn như thể muốn dọn nhà tới đây ở."
Chu Từ Thâm nhếch môi, tiện tay ôm lấy eo cô:
"Biết là tốt, sau này khi tôi ốm, em cũng phải ở cạnh chăm sóc tôi từng bước như này nhé."
"Đang yên đang lành sao lại nói chuyện bệnh tật, chưa thấy ai như anh, lại mong mình bị ốm."
Nguyễn Tinh Vãn thắt cà vạt cho anh xong, ngồi trở lại giường:
"Nếu chiều anh bận quá thì thôi..."
Dừng một lát, Nguyễn Tinh Vãn đành nhượng bộ:
"Để Lâm Nam đến đón tôi xuất viện cũng được."
Chu Từ Thâm cúi xuống hôn lên trán cô:
"Yên tâm, tôi đã nói sẽ đến thì chắc chắn sẽ đến. Ngoan ngoãn đợi tôi."
"Biết rồi."
Sau khi Chu Từ Thâm đi, Nguyễn Tinh Vãn vươn vai, bước vào phòng tắm để rửa mặt.
Tối qua ngủ sớm, bây giờ cô đã hoàn toàn tỉnh táo.
Khi cô ra khỏi phòng tắm, trời cũng bắt đầu sáng hơn, từ xa cô còn thấy một tia nắng xuyên qua lớp mây.
Có vẻ hôm nay là một ngày đẹp trời.
Nguyễn Tinh Vãn dọn dẹp giường thì thấy bức vẽ dưới gối, nụ cười trên khuôn mặt cô bất giác rạng rỡ hơn.
Cô tự hỏi không biết Chu Từ Thâm sẽ có phản ứng gì khi nhìn thấy nó.
Còn vài tiếng nữa mới đến giờ xuất viện, Nguyễn Tinh Vãn nhàn rỗi không có việc gì làm, liền lấy giấy bút từ ngăn kéo ra và ngồi xuống bàn trà bắt đầu phác họa.
Đến trưa, cô đã vẽ xong ba bức.
Lần này chắc có thể làm cái người đàn ông kia im lặng rồi.
Nguyễn Tinh Vãn đứng dậy, vừa xoay cổ vận động thì điện thoại trên đầu giường reo lên.
Cô bước tới cầm điện thoại lên, thấy là Daniel gọi.
Nguyễn Tinh Vãn đại khái đoán được lý do cuộc gọi này, ngừng lại vài giây rồi mới bắt máy:
"Alo."
Daniel nói:
"Cô Nguyễn, bây giờ cô... có bận không?"
"Không bận, anh nói đi."
"William sẽ bay vào lúc 3 giờ chiều nay."
Nguyễn Tinh Vãn mím môi:
"Tôi biết rồi."
Daniel hỏi:
"Chu Từ Thâm nói với cô à?"
"Ừ."
"Vậy... cô nghĩ thế nào?"
Nguyễn Tinh Vãn hít một hơi, nhìn ra ngoài cửa sổ:
"Tôi cũng không biết, để xem sao đã."
Chương 1110
Nguyễn Tinh Vãn nhíu mày, một lúc sau mới nói:
"Gần đây Sam Sam thế nào rồi?"
"Đã tốt hơn nhiều rồi. Hôm qua tôi đã cùng cô ấy đi khám bác sĩ, bác sĩ nói có thể tự do hoạt động rồi, chỉ cần không bị kích thích quá mức, chú ý một chút là được."
Nguyễn Tinh Vãn mở miệng nhưng cuối cùng lại không nói gì. Những chuyện này vốn là chuyện giữa hai người họ, nói nhiều cũng không có ích gì.
Một lúc sau, Nguyễn Tinh Vãn tiếp tục:
"Được rồi, mấy ngày nay tôi có chút việc bận, vài ngày nữa sẽ đến thăm cô ấy."
"Được, tôi sẽ nói lại với cô ấy."
Sau khi cúp điện thoại, Nguyễn Tinh Vãn ngồi bên giường, không biết đang nghĩ gì.
Rất nhanh, y tá mang cơm trưa vào.
Nguyễn Tinh Vãn thu lại dòng suy nghĩ, cảm ơn cô y tá.
Sau khi ăn xong, cô thu dọn đồ đạc, bỏ hết vào vali.
Cô nằm viện đã ba bốn ngày, đồ của cô không nhiều, phần lớn là của Chu Từ Thâm.
Quả thật như cô nói, Chu Từ Thâm gần như muốn dọn cả nhà đến đây ở luôn rồi.
Thật là chịu không nổi mà.
Khi Nguyễn Tinh Vãn thu dọn xong đồ đạc, Chu Từ Thâm cũng vừa đến.
Nguyễn Tinh Vãn nói:
"Sao anh đến sớm vậy?"
"Đâu còn sớm nữa, đã một giờ rưỡi rồi."
Nguyễn Tinh Vãn ngẩn ra nhìn đồng hồ, mới nhận ra đúng là không còn sớm.
Cô nói:
"Tôi đã thu dọn xong rồi, chúng ta đi thôi."
Chu Từ Thâm nhận lấy vali của cô:
"Chờ chút, Lâm Nam đang làm thủ tục xuất viện."
Nguyễn Tinh Vãn nói:
"Vậy tôi vào thay đồ trước."
"Đi đi."
Nguyễn Tinh Vãn cầm bộ quần áo để ở đầu giường, vào phòng tắm.
Chẳng bao lâu, Lâm Nam bước vào:
"Chu tổng, thủ tục xuất viện đã xong."
Chu Từ Thâm ừ một tiếng, đưa tay nhận lấy.
"Cậu ra ngoài trước đi."
Lâm Nam vừa ra ngoài, Nguyễn Tinh Vãn đã thay xong quần áo từ phòng tắm đi ra, cô gấp bộ đồ bệnh viện đặt lại lên giường, nhìn vào tờ giấy trong tay Chu Từ Thâm:
"Thủ tục xuất viện xong rồi à?"
"Xong rồi, đi thôi."
Ra khỏi bệnh viện, Nguyễn Tinh Vãn cảm thấy không khí trong lành hơn nhiều.
Lúc này ánh nắng cũng chiếu rọi khắp thành phố, xung quanh đang nóng lên.
Mùa hè sắp đến rồi.
Ngồi trên xe, Nguyễn Tinh Vãn mở cửa sổ, để gió thổi vào một lúc, mới nhận ra đây không phải là đường về chung cư.
Cô quay đầu nhìn Chu Từ Thâm:
"Chúng ta đi đâu vậy?"
"Sân bay."
Nguyễn Tinh Vãn: "……"
Cô từ từ hạ cửa sổ, dựa vào ghế sau, sau một lúc không nói gì.
William có chuyến bay ba giờ.
Không có gì lạ khi Chu Từ Thâm đến đón cô vào một giờ rưỡi.
Bây giờ qua đó vừa đúng giờ.
Chu Từ Thâm nói:
"Tôi biết em vẫn chưa nghĩ kỹ, nên một lát nữa em không cần xuống xe, tôi đi tiễn ông ấy là được."
Nguyễn Tinh Vãn im lặng một chút:
"Anh đi một mình… không thấy kỳ lạ sao?"
" Kỳ lạ chỗ nào?"
Nguyễn Tinh Vãn nói:
"Anh đi tiễn ông ấy, không phải ông ấy sẽ thấy kỳ lạ sao?"
Chu Từ Thâm cười không thành tiếng:
"Đây không phải là đúng phép tắc à? Dù sao cũng là ba đẻ của em, tương lai sẽ thế nào, không ai biết."
Nguyễn Tinh Vãn: "……"
Chẳng nhẽ anh có vấn đề sao, phép tắc cái gì chứ!!!
Cả quãng đường còn lại, Nguyễn Tinh Vãn không thèm nói chuyện với anh.
Khi xe dừng ở cổng sân bay, xe của William cũng vừa dừng lại.
Chu Từ Thâm thấy vậy, nhìn ra ngoài cửa rồi thu ánh mắt lại, nói với Nguyễn Tinh Vãn:
"Tôi xuống đây, em ở lại trên xe nhé."
Nguyễn Tinh Vãn nhẹ nhàng mím môi, gật đầu:
"Được."
Chu Từ Thâm mở cửa, xuống xe.