"Bác tài, phiền bác đổi bệnh viện khác được không?"
Tài xế taxi đáp:
"Cô gái, đổi gì mà đổi, cô xem tình trạng của mình nghiêm trọng thế này rồi, nhanh vào khám đi."
"Tôi..."
Bùi Sam Sam còn chưa kịp nói thêm, tài xế đã nhanh chóng đỡ cô xuống xe, đưa vào bệnh viện, giao cô cho y tá rồi lặng lẽ rời đi như một người hùng thầm lặng.
Y tá hỏi tình trạng của Bùi Sam Sam, sau đó vội vàng truyền nước cho cô và nói:
"Giữa đêm khuya thế này, tốt nhất cô nên gọi người nhà đến chăm sóc."
Bùi Sam Sam yếu ớt xua tay:
"Không cần đâu, thực ra cũng không nghiêm trọng lắm. Tôi cảm thấy sau khi truyền nước thì đã đỡ hơn nhiều rồi."
Y tá: "..."
Bùi Sam Sam lại hỏi:
"Chừng nào thì truyền xong? Mai tôi còn công việc..."
Y tá đáp:
"Cần khoảng bốn, năm tiếng, đến sáng là xong. Nhưng tình trạng của cô thế này, vẫn nên xin nghỉ một ngày đi."
"Không cần đâu, công việc đã được sắp xếp sẵn rồi. Thực ra cũng là lỗi của tôi, không biết kiềm chế mà..."
Vừa nói, Bùi Sam Sam vừa tỏ vẻ hối hận:
"Cảm ơn cô, cô cứ đi làm việc của cô đi, tôi tự lo được."
Y tá gật đầu:
"Nếu cần gì cứ gọi tôi nhé."
"Được ạ."
Sau khi y tá rời đi, Bùi Sam Sam tựa vào ghế, thở dài một hơi.
Nếu ngày mai vì cô mà ảnh hưởng đến buổi chụp hình, chắc cô sẽ tự trách mình đến c.h.ế.t mất.
Nhìn quanh phòng truyền dịch, giờ này chỉ còn rất ít người, khu nội trú cũng không nằm ở đây.
Khả năng gặp Daniel là 0,1%.
Và con số 0,1% đó chỉ để nhắc nhở bản thân.
Thực tế, khả năng là 0%.
Nghĩ vậy, Bùi Sam Sam yên tâm hơn, nhìn chai dịch truyền trên đầu, cố chịu cơn đau quặn từng đợt, từ từ nhắm mắt nghỉ ngơi.
Không lâu sau, thuốc bắt đầu phát huy tác dụng, cô cảm thấy cơ thể dễ chịu hơn hẳn.
Cô ước lượng thời gian, lấy điện thoại đặt báo thức mỗi nửa tiếng một lần, rồi mới nhắm mắt ngủ.
Dần dần, cô ngủ thiếp đi.
Trong cơn mơ màng, Bùi Sam Sam cảm thấy có người ngồi xuống bên cạnh mình.
Rồi có thứ gì đó được đắp lên người cô.
Cô gãi gãi mặt, đầu nghiêng sang một bên.
Một bàn tay nhẹ nhàng đỡ lấy đầu cô, từ từ di chuyển, để cô tựa vào một bờ vai rộng lớn.
Có lẽ do mệt mỏi cả đêm, lần này Bùi Sam Sam ngủ rất sâu, mãi đến khi y tá gọi dậy.
Cô mở mắt, ngơ ngác nhìn xung quanh, bên tai vang lên giọng của y tá:
"Truyền xong rồi, nếu cô không thấy khó chịu ở đâu thì có thể về rồi."
Bùi Sam Sam cuối cùng cũng tỉnh táo lại, ngáp một cái:
"Cảm ơn."
Y tá nói:
"Không có gì. Hai ngày tới cô nên ăn uống thanh đạm, tránh đồ cay nóng, dầu mỡ, và đừng uống rượu. Đây là thuốc của cô, khi nào thấy dạ dày khó chịu thì uống một viên."
Bùi Sam Sam gật đầu:
"Được ạ."
Rời khỏi bệnh viện, nhìn ánh mặt trời từ xa đang dần hiện lên, Bùi Sam Sam vươn vai, cảm thấy cổ mình đau nhức.
Cô đi được vài bước, bỗng nhận ra hình như báo thức của mình không hề reo.
Bùi Sam Sam vội lấy điện thoại ra, nhìn thấy báo thức đã bị tắt, càng thêm mơ hồ.
Chương 1572
Trên đường về nhà, Bùi Sam Sam vẫn không thể hiểu nổi chuyện gì đã xảy ra.
Cô nhớ rõ mình đã đặt báo thức, thậm chí còn kiểm tra đi kiểm tra lại hai lần trước khi nhắm mắt ngủ.
Hơn nữa, cô không hề có chút ký ức nào về việc mình tắt báo thức.
Vừa bước ra khỏi thang máy, cô đã thấy Nguyễn Tinh Vãn đang chuẩn bị đi chợ.
Nguyễn Tinh Vãn hỏi:
"Sam Sam,mới sáng sớm thế này cậu đi đâu vậy?"
Không muốn cô lo lắng, Bùi Sam Sam vặn vẹo người rồi nói:
"Mình đi chạy bộ buổi sáng, mồ hôi ra cả người, để mình đi tắm đã nhé..."
"Đợi đã."
Nguyễn Tinh Vãn gọi cô lại, ánh mắt dừng trên chiếc nhãn dán trên tay áo cô, nhíu mày hỏi:
"Cậu chạy bộ trong bệnh viện à?"
Lúc này Bùi Sam Sam mới nhận ra mình quên xử lý "bằng chứng phạm tội".
Cô vội xé chiếc nhãn dán từ bệnh viện, vo tròn trong tay và cười gượng:
"Thực ra không có gì đâu, nửa đêm mình bị đau dạ dày, đến bệnh viện truyền dịch, giờ khỏe rồi, cậu xem này, sức sống tràn đầy."
Nguyễn Tinh Vãn hỏi:
"Cậu ăn cái gì mà bị viêm dạ dày thế?"
"Chuyện này... kể ra thì dài lắm."
Bùi Sam Sam đáp:
"Cậu còn nhớ tối qua mình kể về người phụ nữ trong nhà vệ sinh không? Hóa ra cô ta là bạn gái cũ của Chung Văn Bác…"
Sau khi kể lại toàn bộ câu chuyện tối qua, Bùi Sam Sam nói tiếp:
"Chắc là do đồ Nhật với đồ nướng không hợp nhau. Trước đây mình ăn đồ nướng ở dưới nhà thì không sao cả..."
Nguyễn Tinh Vãn hờn dỗi nói:
"Bây giờ là vấn đề của đồ Nhật với đồ nướng à? Chung Văn Bác làm quá đáng như vậy, cậu định cứ thế bỏ qua, coi như không có gì sao?"
Bùi Sam Sam nhỏ giọng đáp:
"Dù gì trước đây anh ấy cũng từng bị Daniel đấm, mình cũng có lỗi với anh ấy. Coi như... hòa nhau đi."
"Đây là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Cậu nên hỏi rõ anh ta. Nếu anh ta cứ duy trì mối quan hệ không rõ ràng với bạn gái cũ, thì cậu nên chia tay sớm. Cậu đâu phải không thể sống thiếu anh ta. Nếu chú thím biết, chắc chắn cũng sẽ đứng về phía cậu."
"Được rồi, được rồi, mình biết rồi. Đợi hai ngày nữa xong việc mình sẽ nói chuyện với anh ấy. Nhưng Tinh Tinh, còn một chuyện kỳ lạ hơn. Tối qua ở bệnh viện, mình nhớ rõ là đã đặt báo thức, nhưng sáng nay tỉnh dậy, báo thức đã bị tắt. Thật sự kỳ quái."
Nguyễn Tinh Vãn trầm ngâm:
"Cậu đến bệnh viện nào?"
Bùi Sam Sam chần chừ:
"Mặc dù... nhưng... mình nghĩ không thể nào. Khu truyền dịch và khu nội trú không cùng một chỗ. Hơn nữa, khi mình đến bệnh viện đã là hai, ba giờ sáng, chẳng lẽ anh ấy không ngủ mà còn đi lang thang khắp bệnh viện?"
Nguyễn Tinh Vãn nói:
"Mình nhớ lúc cậu mang thai, cậu từng kể Daniel có gắn số điện thoại của cậu vào hệ thống, chỉ cần cậu đăng ký ở bệnh viện, anh ấy sẽ nhận được tin nhắn thông báo."
Bùi Sam Sam: "..."
Bùi Sam Sam: "?"
Cô bỗng nhớ ra, đó là chuyện xảy ra trước khi Daniel trở về London.
Khi đó, anh rất bận, không có thời gian đi cùng cô đến bệnh viện, lại lo lắng cô không biết chăm sóc bản thân, hoặc nếu có vấn đề gì với đứa bé cô cũng không nói, nên đã gắn thông báo này.
Mặc dù miệng cô khi đó cứ trách anh phiền phức, nhưng trong lòng lại rất vui vẻ.
Trải qua nhiều chuyện như vậy, cô đã hoàn toàn quên mất điều này.
Vậy nên... cảm giác tối qua có người ở bên cạnh cô, không phải là mơ?
Trời ơi!!!
Nguyễn Tinh Vãn nhìn biểu cảm của cô:
Từ sốc, đến ngạc nhiên, rồi lại mơ hồ...