“Cảm ơn.”
Người khách nước ngoài nhún vai, chân thành khen ngợi:
“Bạn gái của anh thật xinh đẹp. Cô ấy là ngôi sao phải không?”
Chu Từ Thâm quay lại nhìn Nguyễn Tinh Vãn đang đi tới, nhẹ nhàng đáp:
“Đó là vợ tôi. Cô ấy là nhà thiết kế trang sức.”
“Oh, tuyệt vời.”
Nguyễn Tinh Vãn cũng nghe thấy cuộc trò chuyện của họ, mỉm cười với người khách nước ngoài và nhẹ nhàng cảm ơn.
Rất nhanh, người khách nước ngoài vẫy tay chào tạm biệt họ.
Nguyễn Tinh Vãn xem lại những bức ảnh vừa chụp. Người khách đó đeo máy ảnh chuyên nghiệp, rõ ràng là dân chuyên, ảnh chụp tấm nào cũng rất đẹp.
Nhưng điều khiến cô bất ngờ hơn là những bức ảnh mà Chu Từ Thâm chụp cũng rất ổn, hoàn toàn không giống kiểu ảnh du lịch bình thường.
Cả ảnh chân dung và phong cảnh đều có.
Tấm nào cô cũng thích.
Nguyễn Tinh Vãn khen ngợi:
“Anh chụp cũng khá lắm.”
Chu Từ Thâm bỏ một tay vào túi quần, sải bước chầm chậm về phía trước, giọng nói ung dung:
“Anh từng học qua nhiếp ảnh một thời gian.”
Nguyễn Tinh Vãn: "..."
Thảo nào Chu Từ Thâm vừa rồi lại nhìn cô với ánh mắt kỳ lạ như vậy, thì ra là cảm thấy bị xúc phạm.
Nguyễn Tinh Vãn sánh bước bên anh:
“Anh biết chơi guitar, biết chụp ảnh, biết đánh golf, biết leo núi… Rốt cuộc còn có gì anh không biết không?”
“Anh có thể hiểu rằng đây là sự ngưỡng mộ của em dành cho anh không?”
“Không được”
Nguyễn Tinh Vãn đáp:
“Em chỉ thấy thắc mắc thôi, những thứ như leo núi hay golf thì cũng thường thấy trong giao thiệp thương mại, anh biết cũng bình thường. Nhưng mấy thứ như chơi guitar hay nhiếp ảnh lại là những thứ mà các cậu ấm rảnh rỗi, không có việc gì làm mới đụng vào, anh làm gì có thời gian học những thứ đó?”
“Người có năng lực thì phải làm nhiều thôi.”
Nguyễn Tinh Vãn: "..."
Chu Từ Thâm nói thêm:
“Những gì em vừa kể đều là do ông già bắt anh học, còn những thứ khác thì chỉ là thay đổi tâm trạng khi mệt thôi.”
Nguyễn Tinh Vãn không nhịn được thầm tặc lưỡi, dù không muốn thừa nhận nhưng Chu Từ Thâm quả thực rất thông minh và tài giỏi.
Chẳng trách có nhiều người không ưa anh nhưng lại không thể làm gì được anh.
Đi một lúc, họ thấy ánh hoàng hôn phản chiếu trên mặt hồ.
Nguyễn Tinh Vãn nói:
“Chúng ta có nên về không?”
Chu Từ Thâm nhìn về phía không xa:
“Đằng kia có một nhà thờ, không vào xem sao?”
Nguyễn Tinh Vãn theo ánh mắt anh nhìn qua, quả thật thấy có một bóng dáng của nhà thờ, trông rất đẹp.
Cô nói: “Đi thôi.”
Lúc này hoàng hôn vừa buông xuống, còn một khoảng thời gian nữa mới tối hẳn.
Họ men theo bờ hồ, đi đến phía nhà thờ.
Khi gần đến nơi, Nguyễn Tinh Vãn phát hiện ra, không biết từ lúc nào, dưới chân đã trở thành một tấm thảm trải bằng cánh hoa.
Xung quanh đều được trang trí một cách tỉ mỉ, dưới ánh hoàng hôn, toát lên vẻ đẹp khác biệt.
Nguyễn Tinh Vãn nói:
“Chúng ta đừng qua đó nữa, chắc là có người đang tổ chức đám cưới ở đây.”
Chu Từ Thâm quay đầu lại nhìn cô:
“Em từng thấy ai tổ chức đám cưới trong nhà thờ vào buổi tối chưa?”
“Thế thì…”
Nguyễn Tinh Vãn vừa định nói thì đã bị anh nắm lấy tay, dẫn đi thẳng về phía trước.
Chương 1358
Trước nhà thờ, đầy ắp hoa tươi.
Ở phía xa, ánh hoàng hôn cũng đã tắt những tia sáng cuối cùng.
Chu Từ Thâm buông tay cô ra, chậm rãi mở lời:
"Về chuyện em nói muốn đi đăng ký kết hôn với anh lần trước, bây giờ vẫn còn tính chứ?"
Nguyễn Tinh Vãn nhìn anh, cuối cùng cũng nhận ra anh muốn làm gì.
Cô không phải chưa từng nghĩ đến khả năng Chu Từ Thâm sẽ cầu hôn mình, nhưng không ngờ anh lại sắp xếp một nghi thức lãng mạn đến vậy.
Nguyễn Tinh Vãn không hiểu sao, cổ họng cô nghẹn lại, mũi cũng cay cay:
"Lần trước là anh từ chối em mà."
"Vậy nên, anh đến để bù đắp."
Chu Từ Thâm nói rồi quỳ một gối xuống, lấy ra một chiếc nhẫn từ túi quần
"Cho anh thêm một cơ hội nữa, được không?"
Mắt Nguyễn Tinh Vãn hơi đỏ, cô nhẹ nhàng gật đầu: "Được."
Ngay từ khi ở Giang Châu, Nguyễn Tinh Vãn đã buông bỏ tất cả những gì đã xảy ra trong quá khứ và nghĩ thoáng ra.
Cuộc gặp gỡ của cô và Chu Từ Thâm, dường như từ lúc bắt đầu đã là một sai lầm.
Cô cũng từng dùng hết sức lực và dũng khí để sửa sai.
Cô cứ ngỡ rằng, mối quan hệ của họ sẽ kết thúc vào ngày ly hôn.
Nhưng không ngờ, ly hôn mới thực sự là khởi đầu.
Trước đây, cô luôn cảm thấy mình không thể hiểu được Chu Từ Thâm là người như thế nào, nhưng qua năm vừa rồi, cô hiểu rõ rằng Chu Từ Thâm thực ra không phức tạp, anh chỉ có những nguyên tắc và niềm tin của riêng mình.
Những người ngoài kia và Chu gia cũng bởi vì luôn dùng suy nghĩ của họ để phán đoán về Chu Từ Thâm, nên mới thấy anh khó đối phó và đáng sợ.
Sống trong một môi trường phức tạp như vậy, trong lòng anh luôn có một góc sạch sẽ, mềm mại.
Đó là nơi không ai có thể chạm tới.
Nhưng giờ đây, cô đã đến được nơi đó.
Chu Từ Thâm đeo nhẫn vào tay cô, đứng lên, ôm cô vào lòng, giọng nói mang theo niềm vui:
"Vậy giờ anh có thể đường đường chính chính gọi em là bà Chu rồi?"
Nguyễn Tinh Vãn hít hít mũi:
"Chưa được, phải đăng ký kết hôn mới tính."
"Được, em nói gì thì anh đều nghe theo hết."
Nguyễn Tinh Vãn khẽ nói:
"Anh cố ý đưa em đến đây, chỉ vì chuyện này thôi sao?"
Chu Từ Thâm từ từ buông cô ra:
"Không hoàn toàn."
Nói xong, anh lùi sang một bên, để tầm nhìn của Nguyễn Tinh Vãn trở nên rộng mở hơn.
Giọng nói trầm ấm của Chu Từ Thâm vang lên:
"Đây mới là điều anh muốn dành tặng cho em."
Cả bầu trời đầy sao lấp lánh.
Từng ngôi sao sáng rực, lung linh, tựa như có thể chạm vào chỉ bằng cách với tay.
Nguyễn Tinh Vãn ngước nhìn mọi thứ trước mắt, đôi mắt đẹp của cô ngập tràn ánh sao.
Giọng nói của Chu Từ Thâm tiếp tục vang lên bên tai:
"Nơi này là “Khu bảo tồn thiên nhiên bầu trời sao” đầu tiên trên thế giới, và cho đến hiện tại, vẫn là nơi duy nhất."
Nguyễn Tinh Vãn theo phản xạ đưa tay lên, cô chưa từng thấy khung cảnh nào như thế này.
Mỗi ngôi sao dường như đều rất gần cô, lấp đầy cả bầu trời đêm.
Chu Từ Thâm giơ tay ra trước mặt cô:
"Anh sẽ làm ảo thuật cho em xem."
Nguyễn Tinh Vãn nghĩ đến chuyện vừa rồi anh cầu hôn, trong lòng đấu tranh một hồi, cuối cùng khó khăn lắm mới đưa ánh mắt nhìn về phía anh, kinh ngạc hỏi:
"Chuyện này anh cũng biết sao?"
Chu Từ Thâm khẽ nhướn mày, hỏi cô:
"Em thích ngôi sao nào, anh sẽ hái cho em."
Nguyễn Tinh Vãn chỉ vào ngôi sao sáng nhất:
"Ngôi sao kia."
Bàn tay Chu Từ Thâm đang đưa ra trước mặt cô khép lại, khẽ lắc lư, và ngay giây tiếp theo, một chiếc dây chuyền mặt ngôi sao lấp lánh rơi xuống trước mắt cô.
Nguyễn Tinh Vãn lại sững sờ, cô nhớ rõ, vừa rồi trong tay anh không có gì cả.
Chu Từ Thâm thu tay lại, quay người đeo dây chuyền cho cô:
"Em có thể tiếp tục giữ ánh mắt ngưỡng mộ đó."
Nguyễn Tinh Vãn: "..."