Mục lục
Tình Yêu Ngọt Ngào Và Ấm Áp
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nguyễn Tinh Vãn  tỉnh lại, cảm thấy trước mắt mình một mảng mờ mịt, cảnh vật lạ lẫm đến cực điểm.

Cô muốn ngồi dậy, nhưng cả người dường như không còn sức lực.

Không chỉ vậy, cô cũng không thể phát ra tiếng.

Lúc này, bên ngoài truyền đến âm thanh.

Nguyễn Tinh Vãn  vội vàng nhắm mắt lại.

Cửa mở ra, có vài người bước vào, cô nghe thấy giọng nói của Chu lão gia:

“Cô ta bao giờ mới tỉnh lại?”

Chung Nhàn đáp lại một cách nhạt nhẽo:

“Liều thuốc không nặng, chắc sắp tỉnh rồi.”

Ông ta hừ một tiếng:

“Thật không ngờ, đến một ngày nào đó để đưa cô ta trở về, lại phải vòng vo như vậy.”

“Đều là tại cái con trai tốt của ông đó.”

Ông ta không vui:

“Sao lại nhắc đến chuyện này?”

“Có gì sai đâu?”

“Bà thật là… Thôi, tôi không muốn cãi nhau với bà, chỉ nói vài câu đã lôi chuyện cũ ra.”

Chung Nhàn nhìn về phía Nguyễn Tinh Vãn  đang ngủ say, khóe môi nhếch lên:

“Lần này tôi muốn xem, Chu Từ Thâm sẽ phải trả giá bao nhiêu cho cô ta.”

Ông ta trầm giọng:

“Theo kế hoạch mà làm, đừng gây ra rắc rối gì, khiến nó tức giận không phải là chuyện tốt.”

Chung Nhàn khoanh tay:

“Ông muốn có Chu thị, tôi cũng có những điều tôi muốn.”

“Dù sao thì cũng phải làm từng bước.”

Ngừng một chút, Chu lão gia lại nói:

“Thẩm Tử Tây vẫn ở dưới lầu, tôi đi trước đây, tránh để cậu ta nghi ngờ.”

Nói xong, ông ta chống gậy rời đi.

Khi ông ta rời đi, Chung Nhàn lại nói:

“Nhìn thế này, có lẽ cô ta còn phải một lúc nữa mới tỉnh, đi thôi.”

Nguyễn Tinh Vãn  khẽ chớp mi, còn ai ở đây nữa?

Không nghe thấy câu trả lời, chỉ có giọng nói của Chung Nhàn tiếp tục vang lên:

“Con không cần cảm thấy áy náy, vốn dĩ họ nợ con, bây giờ ta chỉ đang lấy lại những thứ thuộc về co mà thôi. Chỉ cần Chu Từ Thâm hợp tác tốt, không lâu nữa cô ta sẽ bình an rời khỏi đây.”

Một lúc lâu sau, một giọng nam trầm lắng vang lên:

“Phải làm đến mức này sao?”

Chung Nhàn đáp:

“Gần đây tình hình không phải đã rõ ràng quá  rồi sao? Chu Từ Thâm có ý định buông tha cho chúng ta, buông tha Chu gia  không? Dù cậu ta có gọi con một tiếng anh cả, nhưng trong lòng thật sự có chút tôn trọng nào không?  Tuyển Niên, mẹ biết Chu gia  không quan trọng với con, nhưng có những thứ, phải nắm trong tay thì mới có quyền lên tiếng.”

Chu Tuyển Niên  im lặng, không lên tiếng.

Vài giây sau, Chung Nhàn tiếp tục:

“Ta chỉ hy vọng, sau khi ta chết, con không cần sống dựa vào sự bố thí và thương hại của bất kỳ ai. Ta muốn họ phải cầu xin con.  Tuyển Niên, con hiểu không?”

Chu Tuyển Niên  nói:

“Mẹ không cần nói những lời này, sau khi mẹ qua đời, những thứ này đối với con chả có ý nghĩa gì?”

“Con nghĩ tại sao Chu Từ Thâm lại dùng những biện pháp mạnh mẽ như vậy để đàn áp Chu gia  trong tháng này? Đến giờ ngay cả ba con cũng bị ép không còn người nào có thể sử dụng được. Đó là vì cậu ta muốn mạng mẹ đó.”

“ Từ Thâm  sẽ không làm vậy.”

“Không làm?”

Chung Nhàn cười lớn nói, liếc nhìn Nguyễn Tinh Vãn  đang nằm trên giường

“Hồi đó ta muốn cho mẹ con cô ta cùng c.h.ế.t để diệt trừ hậu họa, không ngờ cô ta lại sống sót. Chu Từ Thâm, ta hiểu cậu ta còn rõ hơn con. Con nghĩ sau khi ta chết, cậu ta sẽ giữ lại con sao? Dù cậu ta chưa bao giờ có ý nghĩ như vậy, nhưng để bảo toàn cho bản thân, cậu ta cũng sẽ loại bỏ con.”

Chung Nhàn nói:

“Giữa Chu gia và cậu ta, chỉ có một bên sống sót.”

Nói xong, Chung Nhàn quay người rời đi.

Sau một loạt tiếng bước chân, trong phòng lại trở nên yên tĩnh.

Chương 1056

Một lúc sau, Nguyễn Tinh Vãn  nghe thấy Chu Tuyển Niên  thở dài một tiến, rồi điều khiển xe lăn ra khỏi phòng.

Âm thanh cửa đóng lại, Nguyễn Tinh Vãn  mới mở mắt ra.

Lúc này, sức lực của cô đang dần phục hồi. Mặc dù vẫn chưa thể đứng dậy, nhưng ít nhất các ngón tay đã có thể cử động.

Nếu không phải chính tai nghe được những lời vừa rồi, cô không thể nào tin rằng  Chu Tuyển Niên  lại tham gia vào chuyện này.

Nhưng rõ ràng anh không phải là người nhắm vào Chu gia , tại sao anh lại giúp họ?

Nguyễn Tinh Vãn  cảm thấy khó hiểu.

Tuy nhiên, hiện tại điều quan trọng không phải là điều đó, mà là cô vừa nghe thấy Chu lão gia  nói, Thẩm Tử Tây vẫn đang ở dưới lầu.

Họ chắc chắn đang tìm cô.

Nguyễn Tinh Vãn  hít sâu một hơi, cố gắng mở to mắt, tập trung mọi chú ý vào các ngón tay, từ từ cử động từng chút một.

Không biết đã qua bao lâu, cuối cùng cô cũng có thể ngồi dậy.

Nhưng cổ họng cô khô khốc, thậm chí nói ra một từ cũng rất khó khăn.

Cô nghiến chặt răng, dựa vào tường đứng lên, rồi vô tình cầm một món đồ trang trí bằng thủy tinh trong phòng, từng bước chậm rãi đi đến bên cửa sổ, dựa vào đó và ném đồ vật ra ngoài.

Hiện tại, cô thậm chí còn không có sức để đập kính.

Chỉ có thể làm như vậy thôi.

Trong khi đó, ở dưới lầu.

Thẩm Tử Tây đang ngồi trên ghế sofa, nhìn quanh và thỉnh thoảng nói một câu:

“Chu lão gia, ngài có gu thẩm mỹ thật tốt, ba tôi thì không con mắt như ông, lúc nào cũng mua về những thứ vô dụng.”

Ông ta  cầm gậy, mặt không biểu cảm nhìn cậu:

“Nếu cậu thích món nào, tôi tặng cậu.”

“Cái này… không được đâu.”

“Không có gì là không được, tôi sẽ để người đóng gói gửi về nhà cậu, tiện thể đưa cậu về luôn.”

Lúc này, tất cả khách đã ra về, chỉ còn lại Thẩm Tử Tây.

Anh  tận dụng lợi thế mặt dày của mình:

“Không gấp không gấp, nói đi thì cũng phải nói lại, tôi cũng đã nhiều năm chưa đến thăm ngài, giờ mọi người đã ra về, chúng ta có thể trò chuyện một chút.”

Nghe vậy, ông ta lại mặt nhăn mày nhó.

Thẩm Tử Tây giờ không thể đuổi đi, cũng không thể mắng, rõ ràng là đang bám riết.

Ông ta chống gậy đứng dậy:

“Cứ tự nhiên, nếu cậu thích tham quan, thì cứ tham quan đi, tôi phải đi ngủ rồi.”

Ông ta chưa đi được hai bước thì một âm thanh nhẹ từ bên ngoài truyền đến.

Thẩm Tử Tây phản ứng nhanh chóng, lập tức lao ra ngoài, còn ông ta sắc mặt lạnh lẽo, nhìn về phía thuộc hạ đứng sau, người này lập tức hiểu ý và đi theo ra ngoài.

Thẩm Tử Tây đến nơi phát ra âm thanh, nhưng không thấy ai, chỉ thấy những mảnh kính vỡ.

Anh nhìn theo tên thuộc hạ, rồi vội vàng quay lại trong nhà.

Khi Thẩm Tử Tây vừa định lên lầu, lão cáo già đó đã dùng gậy chắn trước mặt anh, nhíu mày nói:

“Cậu thật không biết điều!”

Thẩm Tử Tây cười khổ:

“Ngài Chu, ngài vừa nói cho tôi tham quan mà, giờ dưới này cũng xem đủ rồi, tôi lên xem thử một chút.”

“Đừng có quá đáng, đừng nghĩ tôi không biết cậu đang nghĩ gì, cậu nghi ngờ tôi đã giấu Nguyễn Tinh Vãn  đúng không? Nếu cậu cứ nhất quyết muốn lên lầu, thì tôi muốn hỏi cậu, nếu cậu không tìm thấy cô ta, hôm nay cậu sẽ giải thích với tôi thế nào!”

Thẩm Tử Tây từ từ đẩy gậy ra:

“Ngài Chu, đừng kích động, tôi không phải không tin ngài, nhưng có những thứ phải tận mắt nhìn thấy mới được. Ngài cho tôi lên tìm, sau này nếu Chu Từ Thâm  hỏi đến, tôi cũng có lời để đáp lại, chẳng nhẽ ngài thật sự nỡ lòng nào muốn thấy tôi bị cậu ta lột da sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK