“Anh làm gì vậy?”
Chu Từ Thâm ôm lấy eo cô, nắm tay đeo nhẫn của cô đưa lên trước mặt, nói khẽ:
“Lúc này, em không nên ở bên anh sao, còn muốn đi đâu nữa?”
Nguyễn Tinh Vãn cười:
“Ngày nào em chẳng ở bên anh.”
“Thế có giống nhau không?”
“Có gì khác đâu?”
Chu Từ Thâm nói:
“Nói mới nhớ, hình như em quên một chuyện.”
Nguyễn Tinh Vãn thắc mắc:
“Chuyện gì?”
Ánh mắt Chu Từ Thâm từ từ chuyển lên gương mặt cô, từ tốn nói:
“Khi nào thì em đi đăng ký kết hôn với anh đây?”
Nghe vậy, Nguyễn Tinh Vãn sững người, vừa định mở miệng thì Chu Từ Thâm đã nói tiếp:
“Đừng có chối, ở Tekapo em đã đồng ý lời cầu hôn của anh.”
“Dù đúng vậy, nhưng mà…”
Chu Từ Thâm thản nhiên nói:
“Em định chọn ngày tốt à?”
Nghe anh nói vậy, Nguyễn Tinh Vãn cũng thuận thế gật đầu:
“Việc đăng ký kết hôn quan trọng, cần chọn ngày tốt, nếu không dễ dẫn đến hôn nhân không hạnh phúc.”
“Em nói đúng, anh đã xem kỹ rồi, ngày mai là một ngày hiếm có trong trăm năm.”
Nguyễn Tinh Vãn: “…”
Cô còn chưa kịp phản bác, Chu Từ Thâm đã cúi xuống hôn cô, dễ dàng xâm nhập vào trong đôi môi cô, tiến sâu vào bên trong.
Nguyễn Tinh Vãn khẽ kêu lên, nhớ đến mọi người bên phòng bên cạnh vẫn đang đợi họ qua ăn, liền cố đẩy Chu Từ Thâm ra.
Ai ngờ, anh lại hiểu nhầm hành động đó thành sự chối từ ngầm đồng ý, nắm lấy cổ tay cô và ép lên đầu, tay kia luồn vào eo cô, từ từ di chuyển lên.
Nhịp thở của Nguyễn Tinh Vãn trở nên dồn dập, từng hơi thở ngắn và gấp.
Nhiệt độ trong phòng không ngừng tăng lên, ngọt ngào và cuốn hút.
Cuối cùng, Chu Từ Thâm rời khỏi đôi môi cô, nụ hôn của anh từ khóe môi dần dần hạ xuống, hơi thở nóng bỏng, mang theo sự kiềm chế nhẫn nại đã lâu.
Ngay khi anh chuẩn bị tiến thêm một bước, tiếng chuông cửa vang lên đột ngột, cắt ngang mọi thứ trong phòng.
Nguyễn Tinh Vãn như bừng tỉnh khỏi cơn mê, đẩy người đàn ông trên người mình ra, ngồi dậy.
Tiếng của Bùi Sam Sam vang lên:
“Tinh Tinh, hai người xong chưa?”
Nguyễn Tinh Vãn vội đáp:
“Đợi… đợi một chút, mọi người cứ ăn trước đi, mình qua ngay đây.”
“Nhanh lên nhé, đồ ăn nguội mất rồi.”
“ừ.”
Sau khi trả lời xong, cô quay đầu lại bắt gặp ánh mắt đầy bất mãn của anh, nhanh chóng nói:
“Em qua đây là để gọi anh đi ăn mà, tại anh không cho em nói được lời nào.”
Chu Từ Thâm: “…”
Nguyễn Tinh Vãn chỉnh lại quần áo, đứng dậy nói:
“Đi thôi, mọi người đều đang đợi, cả Tiểu Thầm và Hứa Loan cũng đến rồi.”
Chu Từ Thâm l.i.ế.m môi, nhìn xuống một chút, giọng trầm khàn:
“Anh thế này thì sao mà đi được?”
Nguyễn Tinh Vãn cố nín cười:
“Vậy thì… anh ở lại đây đi, em sẽ mang đồ ăn qua cho anh.”
Chu Từ Thâm nghiến răng, nhìn cô, nói từng chữ:
“Anh sẽ đợi.”
Nhận thấy dấu hiệu nguy hiểm, Nguyễn Tinh Vãn nhanh chóng chạy ra.
Đứng trước cửa, cô lấy điện thoại ra, chỉnh lại tóc, vỗ lên đôi má đỏ bừng, điều chỉnh hơi thở rồi mới nhập mật mã vào.
Bùi Sam Sam thấy cô qua một mình liền hỏi:
“Tinh Tinh, Chu Tổng đâu?”
“Anh ấy… không đói, chúng ta cứ ăn thôi, đừng quan tâm đến anh ấy.”
Chương 1426
Khi ăn được một nửa, điện thoại của Hứa Loan vang lên, là cuộc gọi công việc, nên cô ra ban công để nghe.
Giang Sơ Ninh nhìn bóng lưng cô ấy, nhỏ giọng hỏi Nguyễn Tinh Vãn:
“Chị Hứa Loan không sao rồi chứ? Cái tên cặn bã kia…”
Lời vừa nói được một nửa, cô đã bị người bên cạnh chạm vào tay.
Giang Sơ Ninh ngạc nhiên, đôi mắt mở to đầy thắc mắc.
Động tác của Nguyễn Thầm khựng lại, giọng lạnh lùng hơn:
“Có chuyện gì sao?”
Lời của Giang Sơ Ninh bị Nguyễn Tinh Vãn ngắt ngang, khiến cô cũng không dám nói tiếp, đành cúi đầu ăn.
Nguyễn Tinh Vãn nói:
“Không có gì, mọi chuyện đã được giải quyết rồi.”
Lúc này, Hứa Loan nghe điện thoại xong quay lại, thấy không khí trên bàn có chút kỳ lạ, bèn ngập ngừng hỏi:
“Có chuyện gì xảy ra sao?”
Bùi Sam Sam siết chặt tay, tức giận nói:
“Tên cặn bã đó lại tìm cậu gây rối à? Đúng là không biết xấu hổ!”
Hứa Loan theo phản xạ nhìn sang Nguyễn Thầm, sau đó mới nói:
“Sau hôm nay, có lẽ hắn ta sẽ không đến nữa.”
Nguyễn Tinh Vãn tiếp lời:
“Lâm Nam đã xử lý xong rồi.”
Hứa Loan gật đầu:
“Ừ, không sao rồi, ăn cơm thôi.”
Bùi Sam Sam còn muốn nói gì đó, nhưng bắt gặp ánh mắt của Nguyễn Tinh Vãn, cô chợt nhớ ra sự hiện diện của Nguyễn Thầm, lập tức im lặng.
Hứa Loan kịp thời đổi chủ đề, nói với Nguyễn Tinh Vãn:
“Nghe nói tối nay Chu Tổng đã bỏ ra một số tiền lớn để đấu giá một chiếc nhẫn, có phải là chiếc trên tay này của cậu không?”
Bùi Sam Sam cũng nói:
“Thảo nào, mình vừa nhìn đã thấy đẹp rồi. Tinh Tinh, mình có thể xem không?”
Nguyễn Tinh Vãn gật đầu, tháo nhẫn ra đưa cho cô.
Bùi Sam Sam vừa ngắm nghía vừa xuýt xoa:
“Càng nhìn càng thấy đẹp, tốn bao nhiêu vậy?”
Hứa Loan đưa ra một con số.
Bùi Sam Sam: “…”
Ngay lập tức cô cảm thấy chiếc nhẫn trong tay mình nặng cả ngàn cân, cầm lên cũng sợ làm rơi.
Cô tặc lưỡi vài tiếng, trả lại nhẫn cho Nguyễn Tinh Vãn:
“Chu Tổng đúng là không có đối thủ, gần hai trăm triệu, số tiền như thế này cả đời mình cũng chưa từng thấy.”
Nguyễn Tinh Vãn không biết nghĩ đến điều gì, chỉ mỉm cười mà không nói gì.
Sau bữa ăn, Nguyễn Thầm im lặng thu dọn hộp đồ ăn, bỏ vào thùng rác, chuẩn bị lát nữa mang xuống vứt.
Nguyễn Tinh Vãn ho nhẹ một tiếng, nhìn Hứa Loan:
“Tài xế của cậu đang ở dưới chứ?”
“Có.”
“Vậy cậu giúp mình đưa Tiểu Thầm về nhé.”
Chưa đợi Hứa Loan trả lời, Nguyễn Thầm đã nói:
“Em tự gọi xe được.”
Nguyễn Tinh Vãn nói:
“Giờ muộn rồi, em gọi xe gì chứ? Nếu em không để Hứa Loan đưa về, chị sẽ tự lái xe đưa em về.”
Bùi Sam Sam cũng xen vào:
“Đúng rồi, nghe lời chị em đi, con trai bây giờ đi đêm cũng rất nguy hiểm, nhất là với một cậu đẹp trai như em. Lỡ gặp phải cô dì nào giống chị đây, tâm địa bất chính, ham mê sắc đẹp, thì xui cho em lắm.”
Nguyễn Thầm: “…”
Hứa Loan đứng bên cạnh cố nhịn cười:
“Mình biết nhà em ấy ở đâu, mình sẽ đưa em ấy về.”
Nguyễn Tinh Vãn gật đầu:
“Vậy phiền cậu nhé.”
Nguyễn Thầm thu dọn xong rác, xách túi lên:
“Đi thôi.”
Nguyễn Tinh Vãn nói:
“Về đến nhà gọi cho chị, đừng có đi lung tung.”
Nói rồi, cô thừa lúc Hứa Loan không chú ý, khẽ nói nhỏ:
“Nếu em còn đi tìm Tần Vũ Huy nữa, chị sẽ nhờ Chu Từ Thâm cử người theo dõi em 24/7 đấy.”
Nguyễn Thầm mím môi, không nói gì.