"Tôi đã điều tra rồi, chủ nhân ban đầu của chiếc nhẫn này là vợ của Lâm Chí Viễn. Ở triển lãm trang sức, có lẽ Nguyễn Tinh Vãn cũng biết chuyện này, nên mới đặc biệt chú ý đến chiếc nhẫn."
Nghe vậy, Giang Vân Trục mở hộp nhẫn, lấy chiếc nhẫn ra và quan sát kỹ:
"Thì ra là vậy."
"Cũng không cần tìm đột phá nào khác từ Nguyễn Tinh Vãn nữa. Tôi vừa nhận được tin, Chu Từ Thâm đã cử người sang Canada đón Chu Tuyển Niên. Theo tình hình của tập đoàn Chu thị gần đây, có vẻ anh ta muốn giao lại công ty cho Chu Tuyển Niên."
Giang Vân Trục nhìn sang bên:
"Chắc chắn rồi sao?"
"Tập đoàn Chu thị sẽ tổ chức cuộc họp hội đồng trong hai ngày nữa, và vào lúc này, Chu Từ Thâm lại cử người đi đón Chu Tuyển Niên. Còn lý do nào khác nữa chứ?"
Giang Vân Trục đặt chiếc nhẫn xuống, rít một hơi xì gà rồi khẽ cười:
"Quả nhiên là Chu Từ Thâm, chưa bao giờ làm người khác thất vọng."
…
Hai ngày sau.
Chu Từ Thâm vừa bước ra từ phòng tắm đã thấy Nguyễn Tinh Vãn đang ngồi trên giường, mắt còn ngái ngủ, nhìn lơ đễnh về phía trước, rõ ràng chưa tỉnh hẳn.
Anh đi tới, xoa nhẹ tóc cô:
"Dậy sớm làm gì vậy?"
Nguyễn Tinh Vãn ngáp một cái, kéo tay Chu Từ Thâm, chậm rãi đứng dậy trên giường rồi lao vào vòng tay anh.
Hiếm khi cô chủ động thân mật như vậy, Chu Từ Thâm theo bản năng ôm lấy cô, vỗ nhẹ vào lưng cô, thấp giọng hỏi:
"Sao thế?"
Nguyễn Tinh Vãn dựa mặt lên vai anh:
"Anh thay đồ xong chưa, để em thắt cà vạt cho anh."
"Em dậy chỉ vì chuyện này thôi à?"
Nguyễn Tinh Vãn ậm ừ đáp.
Chu Từ Thâm ánh mắt dịu dàng, im lặng vài giây rồi bế cô lên, đưa vào phòng thay đồ:
"Chọn một bộ nhé?"
Nguyễn Tinh Vãn không muốn chọn, khi đang treo lơ lửng trên người anh thì vẫn nhắm mắt:
"Quần áo của anh chẳng phải đều một màu sao, chọn gì chứ."
"Thế em thích anh mặc màu nào?"
"Màu hồng."
Chu Từ Thâm: "..."
Chu Từ Thâm ôm cô bằng một tay, lấy bộ vest và áo sơ mi, ngồi xuống ghế sofa trong phòng thay đồ:
"Giúp anh thay đồ đi."
Nguyễn Tinh Vãn cuối cùng cũng mở mắt:
"Em chỉ nói là giúp anh thắt cà vạt, từ khi nào mà..."
"Đã dậy rồi thì đừng lãng phí."
Nguyễn Tinh Vãn: "..."
Chu Từ Thâm nhìn thời gian, ghé sát vào tai cô nói nhỏ:
"Nhanh nào, bảo bối, anh sắp muộn rồi."
Nói xong, anh nhanh chóng cởi bỏ áo ngủ, đặt chiếc áo sơ mi vào tay cô.
Nguyễn Tinh Vãn: "..."
Chỉ nghĩ đến việc Chu Từ Thâm sẽ đến trễ trong cuộc họp hội đồng hôm nay vì lý do này, cô lập tức tỉnh táo hẳn, đành phải nghe theo.
Sau khi cài xong chiếc cúc cuối cùng của áo sơ mi, Nguyễn Tinh Vãn quay người, kéo ngăn kéo kính phía sau, lấy ra một chiếc cà vạt và thắt cho anh.
Vất vả xong xuôi, đã nửa tiếng trôi qua.
Nguyễn Tinh Vãn thắt xong cà vạt, đứng dậy nói:
"Xong rồi, muộn rồi, anh có thể đi..."
Cô chưa nói hết câu đã bị anh kéo lại.
Chu Từ Thâm giữ lấy gáy cô, đầu lưỡi nhẹ nhàng lướt qua đôi môi, thâm nhập sâu vào trong.
Nguyễn Tinh Vãn vốn còn chưa tỉnh ngủ, đầu óc mơ màng, bị nụ hôn này làm cho ngây ngất, đành dựa vào vai anh để không bị ngã.
May mắn là nụ hôn này không kéo dài lâu, Chu Từ Thâm nhanh chóng buông cô ra, bế cô đặt lại lên giường, cúi xuống hôn lên trán cô:
"Ngủ tiếp đi, anh đi đây."
Chương 1344
Chu Từ Thâm vừa bước đi một bước thì tay anh đã bị kéo lại.
Anh quay đầu lại, thấy Nguyễn Tinh Vãn không biết từ lúc nào đã mở mắt, im lặng nhìn anh.
Chu Từ Thâm nắm lấy tay cô:
"Yên tâm, sau hôm nay, mọi chuyện sẽ kết thúc."
"Vậy tối nay anh muốn ăn gì, em sẽ nấu cho anh."
Chu Từ Thâm khẽ cười:
"Em nấu gì anh cũng thích."
Mắt Nguyễn Tinh Vãn cong lên, kéo chăn trùm kín mặt, khẽ lẩm bẩm:
"Lại nữa rồi."
"Anh đã bao giờ lừa em chưa?"
Nguyễn Tinh Vãn buông tay anh ra:
"Biết rồi, biết rồi, anh mau đi đi."
Chu Từ Thâm đi được vài bước lại quay lại, hôn lên môi cô:
"Đợi anh về."
"Ừ..."
Sau khi Chu Từ Thâm đi, Nguyễn Tinh Vãn nằm trên giường nhắm mắt nhưng lại không ngủ được.
Cô ngồi dậy, vò đầu rồi lấy điện thoại xem giờ.
Vừa đúng bảy giờ rưỡi.
Nguyễn Tinh Vãn ngáp, kéo chăn xuống rồi đứng dậy.
Đến chín giờ, khi Bùi Sam Sam và Giang Sơ Ninh đến, họ nhìn thấy trên bàn là một bữa sáng tinh tế và thơm ngon, ngạc nhiên đến mức cằm gần rơi xuống đất.
Bùi Sam Sam hỏi:
"Hôm nay là ngày lễ gì sao?"
Nguyễn Tinh Vãn từ bếp bước ra:
"Không,mình thấy trong tủ lạnh còn khá nhiều nguyên liệu, nên nhân lúc còn tươi mình nấu luôn."
Giang Sơ Ninh nói:
"Nhưng... nhiều như thế này, bọn mình ăn không hết đâu."
"Không sao, các cậu ăn những món muốn ăn, phần còn lại mình sẽ bỏ vào hộp mang đến studio."
Nói rồi, Nguyễn Tinh Vãn đặt thứ trong tay xuống rồi lại quay vào bếp:
"À mà, tối nay hai người ra ngoài ăn hoặc gọi đồ ăn nhé."
"Sao..."
Giang Sơ Ninh vừa mở miệng đã bị Bùi Sam Sam khẽ huých vào tay.
Bùi Sam Sam nói:
"Được rồi được rồi, vừa hay mình có thể dẫn Ninh Ninh đi dạo quanh khu vực gần trường đại học, ở đó nhiều đồ ăn lắm."
Nguyễn Tinh Vãn gật đầu: "Được."
Khi Nguyễn Tinh Vãn vào bếp, Bùi Sam Sam quay sang nói với Giang Sơ Ninh:
"Em ngốc à, rõ ràng là hôm nay họ muốn có không gian riêng, em định làm bóng đèn à."
Lúc này Giang Sơ Ninh mới phản ứng lại, lập tức lấy tay che miệng, tỏ ý mình đã hiểu ra lỗi lầm.
Bùi Sam Sam vỗ vỗ vai cô:
"Được rồi, chúng ta sẽ về trễ một chút, khi về thì nhẹ nhàng thôi, đừng làm phiền họ."
…
Tại Tập đoàn Chu thị.
Chưa đến giờ làm việc mà hầu hết nhân viên đã có mặt, không khí căng thẳng chưa từng thấy.
Trong mỗi phòng trà đều chật kín nhân viên bàn tán.
"Mọi người nghĩ xem, lần họp hội đồng này rốt cuộc là muốn làm gì? Dạo gần đây nghe một số tin đồn, cảm thấy không an tâm chút nào."
"Phải chăng là về chuyện Chu tổng ẩn bị từ chức? Tôi cũng nghe nói vậy, nhưng cảm thấy điều này khó mà xảy ra."
"Sao lại không thể? Mọi người cũng biết tình hình của tập đoàn Chu thị dạo gần đây, tổng giám đốc đã gọi tất cả các quản lý chi nhánh về, hơn nữa các dự án quan trọng của Chu thị cũng có nhiều thay đổi, nghe nói cổ phần của Chu thị cũng..."
"Suỵt, chuyện này không nên nói bừa."
"Nếu tổng giám đốc thật sự từ chức, ai sẽ chịu trách nhiệm ở Chu thị?"
"Tổng giám đốc còn có anh trai mà, có khi nào là anh ấy không?"
"Nhưng anh trai của tổng giám đốc ngồi xe lăn, trước giờ cũng chưa bao giờ quản lý bất kỳ công việc nào của công ty, để anh ấy tiếp quản thì không phù hợp lắm."
"Chuyện này đâu phải mình nói là được."
"Đúng vậy, chúng ta ngồi đây đoán cũng chẳng có ý nghĩa gì, chờ họp hội đồng xong rồi sẽ rõ thôi."
"Nói thì là vậy, nhưng nếu tổng giám đốc thật sự từ chức, tương lai của Chu thị sẽ không biết ra sao."
"Tôi không muốn tổng giám đốc rời đi."
"Tôi cũng không muốn..."