Mục lục
Tình Yêu Ngọt Ngào Và Ấm Áp
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Em nghĩ xem, cái gọi là ‘sát thủ nhà bếp’ này là do xác suất hay do di truyền nhỉ?”

Chu Từ Thâm: “…”

Nguyễn Tinh Vãn suy nghĩ một chút, rồi cảm thấy chắc không phải do di truyền, ít nhất dì Hứa chưa bao giờ làm vỡ bát đĩa cả.

Nhưng nghĩ lại, cũng không chắc lắm.

Dù sao thì cô cũng không biết hồi trẻ dì Hứa như thế nào.

Thở dài một tiếng, cô đứng dậy, bước vào bếp.



Dọn dẹp xong mớ lộn xộn trong bếp, cô thay quần áo, chuẩn bị ra ngoài.

Cô nói:

“Anh không cần đưa em đi đâu, em dẫn cô ấy đi bộ luôn để tiện làm quen với khu vực xung quanh.”

Chu Từ Thâm hơi mấp máy đôi môi mỏng, cuối cùng cũng không nói gì, chỉ đáp:

“Được thôi.”

Giang Sơ Ninh đứng bên cạnh, luôn cúi đầu, vẻ mặt như người vừa làm điều gì sai trái.

Cô cầm đồ đạc lên:

“Đi nào.”

Lên thang máy, Giang Sơ Ninh mới rụt rè nói:

“Chị ơi, em xin lỗi… Mấy cái bát vỡ lúc nãy, chờ em kiếm được tiền sẽ mua bộ mới đền cho chị.”

Cô mỉm cười: “

Không sao, chị quen rồi.”

“Ơ?”

Cô cười:

“Không có gì, sau này cẩn thận hơn một chút là được.”

Giang Sơ Ninh nắm chặt tay, tự tin động viên bản thân:

“Lần này chỉ là sự cố thôi, em sẽ làm được!”

Từ đây đến studio  mất khoảng nửa tiếng đi bộ, nắng trưa vừa chói mắt vừa có chút nóng.

Đi bên cạnh cô, Giang Sơ Ninh nhìn quanh đầy tò mò, không giấu nổi vẻ hào hứng.

Cô thấy vậy, liền hỏi:

“Em lớn lên ở Giang Châu phải không?”

Giang Sơ Ninh lập tức gật đầu:

“Nhà em rất kỳ quặc, không cho phép em rời khỏi Giang Châu. Em đã muốn ra ngoài chơi từ lâu rồi, nhưng ba không cho, còn mắng em nữa. Thật chẳng hiểu nổi, bên ngoài rõ ràng rất tuyệt mà.”

“Vậy em giấu họ để rời khỏi Giang Châu, em không sợ họ tức giận sao?”

“Sợ chứ, nhưng em sợ phải cưới Giang Thượng Hàn hơn ạ.”

Cô theo phản xạ hỏi:

“Tại sao?”

Giang Sơ Ninh nhăn mày:

“Mặc dù em không gặp anh ấy nhiều, nhưng từ nhỏ em đã gọi anh ấy là cậu. Giờ lại bảo cưới anh ấy, em thấy kỳ quặc và khó chịu vô cùng. Hơn nữa…”

Giang Sơ Ninh nhỏ giọng đầy bí ẩn:

“Anh ấy rất đáng sợ, em nghe người ta nói trong hầm rượu nhà anh ấy, rượu toàn là m.á.u người. Bình thường thức ăn cũng toàn là thịt người, mà còn ăn sống nữa! Nếu em lấy anh ấy, lỡ hôm nào chọc anh ấy không vui, bị anh ấy ăn thịt thì sao!”

Nguyễn Tinh Vãn: “…”

Trước khi đến Giang Châu, cô cũng từng nghe những lời đồn đại tương tự về Giang Thượng Hàn.

Chỉ là cô không ngờ rằng đến cả người trong Giang gia  như Giang Sơ Ninh cũng tin mấy chuyện dọa con nít này còn hơn cả cô.

Chẳng trách lần trước trong từ đường, phản ứng của Giang Sơ Ninh mãnh liệt như vậy, thậm chí còn bị ba cô tát và phạt quỳ mà vẫn không chịu lấy Giang Thượng Hàn.

Giang Sơ Ninh tiếp tục:

“Dù sao từ nhỏ em cũng đã sợ anh ấy, vừa thấy anh ấy là chân tay run rẩy. Bắt em cưới anh ấy chẳng khác nào đưa con cừu non trói chặt bỏ vào miệng sói. Mà em lại không thích anh ấy, càng không muốn vì mấy cái lý do họ nói như ‘gia chủ Giang gia ’ hay những điều vô lý đó mà lấy anh ấy.”

Cô mỉm cười:

“Em nói đúng.”

Giang Sơ Ninh lại nói:

“Chị ơi, chị thích Chu Từ Thâm phải không?”

Cô ngừng lại một chút, rồi nhẹ nhàng nói:

“Ừ, thích.”

“Vậy thì em sẽ không tranh với chị nữa, em đi thích người khác.”

Giang Sơ Ninh vừa nói vừa nhìn quanh, lẩm bẩm:

“Chỉ cần không phải là Giang Thượng Hàn, ai cũng được.”

Chương 1274

Khi Nguyễn Tinh Vãn và Giang Sơ Ninh đến studio, Bùi Sam Sam đang chụp hình sản phẩm mới cho người mẫu.

Nhờ có kênh quảng cáo trực tuyến, lượng khách đến cửa hàng cũng nhiều gấp đôi so với bình thường.

Dù đã tuyển thêm người cho mảng vận hành thương mại điện tử, nhưng nhân lực trong studio  vẫn có phần quá tải.

Các cô gái đang bận rộn nhìn thấy Nguyễn Tinh Vãn thì mắt sáng rực lên.

Cô bước tới quầy thanh toán, nói với những khách hàng đang xếp hàng chờ:

“Mời mọi người qua đây.”

Với sự giúp đỡ của cô, tốc độ thanh toán nhanh hơn hẳn.

Có mấy người nhận ra cô, thì thầm khen ngợi rằng cô ở ngoài còn đẹp hơn trên ảnh.

Khi nhóm khách này đi rồi, cửa hàng tạm thời vãn khách, cũng không còn bận rộn như trước đó.

Một cô gái lên tiếng:

“Chị Tinh Vãn, cuối cùng chị cũng về rồi!”

Cô cười:

“Dạo này mọi người vất vả quá.”

“Không vất vả đâu, chị Sam Sam đã tăng lương cho bọn em rồi.”

Lúc này, Bùi Sam Sam cũng từ bên cạnh quay lại, thấy cô liền ôm chầm lấy:

“Tinh Tinh, nhớ cậu quá đi!”

Cô vỗ nhẹ lưng Bùi Sam Sam, cười nói:

“Mình mới đi có một tháng mà, làm như mấy năm không gặp ấy.”

Bùi Sam Sam buông cô ra, vừa xoa lưng vừa cảm thán:

“Một ngày không gặp như cách ba thu.”

Thấy vậy, cô hỏi:

“Không khỏe à?”

“Không đâu, chỉ là đứng lâu nên hơi mỏi lưng thôi.”

Nói rồi, Bùi Sam Sam liếc nhìn Giang Sơ Ninh đang tò mò nhìn quanh sau lưng Nguyễn Tinh Vãn, hỏi nhỏ:

“Đây là ai vậy?”

Cô đáp:

“Là… một em gái nhỏ của mình, thời gian tới em ấy sẽ ở đây giúp đỡ chút việc.”

Nói xong, cô gọi Giang Sơ Ninh tới, nhờ một cô gái dẫn cô đi làm quen với studio, rồi cùng Bùi Sam Sam vào văn phòng.

Khi cửa đóng lại, Bùi Sam Sam ngồi xuống ghế sofa, tò mò hỏi:

“Em gái từ đâu ra thế?”

Cô vuốt nhẹ chân mày:

“Chuyện này… kể ra thì dài lắm.”

Bùi Sam Sam lập tức hứng thú:

“Kể chi tiết đi!”

“Em ấy là người Giang gia.”

Bùi Sam Sam sững sờ, rõ ràng không ngờ tới đáp án này:

“Sao lại… À, mình hiểu rồi! Thằng bé vẫn còn ở Giang Châu, có phải Chu tổng đặc cố tình dẫn em ấy qua đây làm con tin không?”

“Không phải đâu.”

Nguyễn Tinh Vãn kể đơn giản những chuyện xảy ra ở Giang Châu thời gian qua, cũng như mối quan hệ giữa Chu Từ Thâm và Giang gia. Bùi Sam Sam nghe xong thì ngẩn người.

Một lúc sau, Bùi Sam Sam mới khó khăn mở lời:

“Câu chuyện này khiến mình cảm thấy hơi choáng, cần có thời gian tiêu hóa.”

Dừng lại một lát, Bùi Sam Sam nói tiếp:

“Vậy là mẹ của Chu tổng bị ba anh ấy lừa đến Nam Thành, sau đó bị biến thành người thứ ba mà không hề hay biết?”

Cô gật đầu: “Đúng vậy.”

Bùi Sam Sam tức tối chửi rủa:

“Chết tiệt, trước đây mình chỉ nghĩ Chung Nhàn không ra gì, không ngờ ông… Đúng là không phải người nhà thì không vào cùng cửa, cả nhà họ đúng là đáng ghê tởm. Chu tổng mang tiếng con riêng oan ức quá.”

Cô cúi đầu, nhất thời không biết nói gì.

Bùi Sam Sam lại hỏi:

“Đúng rồi, lúc nãy cậu có nói là tai nạn xe của Chu Tuyển Niên có liên quan đến Giang gia  phải không?”

“Đúng thế.”

“Vậy Chu tổng… giờ nghĩ thế nào? mình nhớ quan hệ giữa anh ấy và Chu Tuyển Niên rất tốt.”

Cô hít một hơi, nhìn ra ngoài cửa sổ:

“Mình cũng… không biết nữa.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK