Mục lục
Tình Yêu Ngọt Ngào Và Ấm Áp
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bùi Sam Sam thấy vậy, nhanh trí đổi chủ đề:

"Đúng rồi, Tinh Tinh, vẫn chưa nghe cậu gọi tên của cậu nhóc, nó tên gì thế?"

Nguyễn Tinh Vãn mở mắt, im lặng một lúc rồi nói:

"Giản An."

Cái tên này là cô đặt cho cậu nhóc khi còn ở Nam Thành.

Hy vọng cậu có thể lớn lên một cách giản đơn và bình an.

Nhưng bây giờ xem ra, có vẻ không phải vậy rồi.

Bùi Sam Sam nhẩm nhẩm cái tên, đột nhiên nói:

"Giản An, Chu Giản An, nghe cũng hay đấy."

Nguyễn Tinh Vãn: "..."

Thôi kệ.

Vài phút sau, cửa phòng bệnh bị đẩy ra.

Là Daniel đến.

Anh nói:

"Cô Nguyễn, mấy ngày nay tôi nghe nói có chuyện xảy ra, có cần tôi giúp gì không?"

Nguyễn Tinh Vãn khẽ mím môi:

"Giang Châu, anh có thể điều tra được thông tin liên quan đến bên đó không?"

Daniel nói:

"Giang Châu? Cô đang nói Giang Thượng Hàn?"

"Giang Thượng Hàn là ai?"

Daniel ngồi xuống bên cạnh Bùi Sam Sam:

"Giang Thượng Hàn là người đứng đầu hiện tại của Giang gia, người ngoài đều tôn trọng gọi anh ta là Giang Chủ. Nhưng người này, tôi chưa gặp qua, nghe nói anh ta rất tàn nhẫn. Ăn thịt, uống m.á.u người, nhai xương người."

Nguyễn Tinh Vãn: "..."

Bùi Sam Sam: "..."

Trong đầu hai người họ lập tức hiện lên hình ảnh một con quái vật mặt xanh nanh nhọn, ngồi trước bàn ăn u ám, cầm một khúc xương đầy m.á.u để gặm.

Bùi Sam Sam rùng mình, cười khan hai tiếng:

"Chuyện này... kinh khủng vậy sao."

"Tất nhiên rồi, đây chỉ là lời đồn thôi. Nói chung, người này không dễ chọc vào đâu."

Daniel ngừng lại một chút, rồi hỏi tiếp:

"Đúng rồi, sao cô đột nhiên hỏi chuyện này?"

Nguyễn Tinh Vãn nói:

"Bên Chu gia... không đúng, nói chính xác là Chung Nhàn, có lẽ có liên quan đến bên Giang Châu, những chuyện gần đây xảy ra, có khả năng đều là người từ Giang Châu làm, bao gồm cả bệnh của con tôi..."

Daniel cau mày:

"Chắc chắn không?"

Nguyễn Tinh Vãn nhẹ nhàng gật đầu:

"Chu Từ Thâm vừa rồi đã đi Giang Châu rồi, dù bọn họ đã che dấu rất kĩ, nhưng có thể chắc chắn rằng những chuyện này có mối liên hệ rất lớn với bọn họ."

"Nhưng theo tôi biết, người Giang gia chưa bao giờ rời khỏi Giang Châu nửa bước, càng không can thiệp vào những chuyện ngoài Giang Châu. Nếu đúng như cô nói, họ đã vất vả đến Nam Thành gây ra nhiều chuyện như vậy, là vì cái gì?"

Bùi Sam Sam nói:

"Tinh Tinh vừa nói, bọn họ và Chung Nhàn có liên hệ gì đó, có lẽ đã làm chuyện gì mờ ám rồi. Chung Nhàn luôn không ưa gì Chu Từ Thâm, thậm chí là.............. Nói tóm lại, tôi thấy, những ai có liên quan đến Chung Nhàn, đều không phải là người tốt, bọn họ chắc chắn có mục đích không thể công khai!"

Nguyễn Tinh Vãn suy nghĩ một lúc rồi nói:

"Có phải là Giang gia muốn mở rộng thế lực, nên nhắm vào Chu gia, muốn thay thế Chu gia  không?"

Daniel nói:

"Đây là lời giải thích hợp lý duy nhất, trừ khi bọn họ muốn tiêu diệt triệt để và thay thế Chu gia, chuyển thế lực về Nam Thành, nếu không Giang Thượng Hàn sẽ không đối đầu với Chu Từ Thâm vào lúc này."

Nguyễn Tinh Vãn không hiểu lắm:

"Lúc này? Là sao?"

Daniel giải thích:

"Người đứng đầu trước đây của Giang gia vừa qua đời không lâu, vị trí của Giang Thượng Hàn thực ra không vững vàng lắm."

Bùi Sam Sam thắc mắc:

"Tại sao?"

Chương 1212

Trên xe, Chu Từ Thâm gửi ảnh chai thuốc có nhãn “Dược Phẩm Giang Châu” cho Giang Yến.

Không lâu sau, điện thoại của Giang Yến vang lên:

“Cái này là gì?”

“Phát hiện trong phòng của Chung Nhàn.”

“Không đúng, tại sao Chung Nhàn lại có thứ này?”

Chu Từ Thâm tựa vào ghế sau, giọng nói lạnh lùng:

“Cậu hỏi tôi?”

Giang Yến ho khan:

“Ý tôi là, thứ này vốn không nên xuất hiện ở chỗ Chung Nhàn, quá kỳ lạ.”

“Nó nên xuất hiện ở đâu?”

Giang Yến ngập ngừng một hồi rồi mới nói:

“Bên trong chai thuốc này ban đầu chứa gì vậy? Tôi sẽ đến nhà máy dược kiểm tra.”

Chu Từ Thâm đáp:

“Không có gì, chỉ là một cái chai rỗng mà thôi.”

Giang Yến: “?”

Cậu ta có bệnh à, chỉ là một cái chai rỗng mà làm ra vẻ căng thẳng bí ẩn như vậy.

“Thôi, cứ vậy đi, tôi còn có việc.”

Sau khi cúp máy, Chu Từ Thâm nhắm mắt, giọng điềm đạm ra lệnh:

“Gửi ảnh cho người của chúng ta ở Giang Châu, bảo họ đi điều tra nhà máy dược.”

Lâm Nam ngập ngừng một lúc rồi nói:

“Chu tổng, về Giang Tổng thì...”

“Quan hệ của cậu ta với bên Giang Châu rất sâu đậm, cho dù giao việc này cho cậu ta, cũng sẽ không điều tra được thông tin có giá trị gì.”

Lâm Nam không nói thêm gì nữa, dường như từ khi chuyện ở Giang Châu bắt đầu, Chu Từ Thâm không còn tin tưởng Giang Yến như trước nữa.

Nếu như bệnh tình của cậu chỉ nhỏ thật sự có liên quan đến Giang Châu.

Thì quả thật… quá đáng sợ.

Nửa tiếng sau, Chu Từ Thâm bước lên chiếc máy bay riêng, bay đến Giang Châu.

Từ xa, trong một chiếc xe hơi màu đen, Kiều Ân  nhìn chiếc máy bay từ từ lăn bánh, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên đầu gối, trên môi nở nụ cười.

Quản lý Trương đóng cửa xe:

“Ông chủ, hắn đã đi rồi.”

Kiều Ân  nói:

“Bố trí lâu như vậy, vở kịch này cuối cùng cũng mở màn rồi.”

“Nhưng tôi nghĩ chuyện này sẽ không thuận lợi như chúng ta nghĩ, dù gì Giang Thượng Hàn cũng không phải nhân vật đơn giản, anh ta sẽ không dễ dàng chịu thua đâu.”

“Giang Thượng Hàn à? Tất nhiên là không rồi, vốn dĩ tôi cũng không mong chờ Chu Từ Thâm sẽ đối đầu đến c.h.ế.t với Giang Thượng Hàn. Đưa anh ta đến Giang Châu, chỉ để anh ta biết sự thật năm đó thôi.”

“Nhưng dù anh ta có biết rồi, thì đó cũng là sự thật không thể thay đổi, chẳng lẽ anh ta sẽ giao lại tập đoàn Chu thị sao?”

Kiều Ân  nhướn mày:

“Ai mà biết được. Chu Từ Thâm là người đôi khi hành động rất  khó hiểu, cậu không bao giờ đoán được anh ta đang nghĩ gì.”

Quản lý Trương nói:

“Vậy tôi rất mong đợi xem anh ta sẽ làm gì khi biết sự thật.”

Kiều Ân  duỗi người:

“Thôi được rồi, người của Chu Từ Thâm gần đây điều tra chúng ta rất gắt gao, chúng ta cũng nên theo đó mà ra nước ngoài lánh nạn một thời gian.”

...

Trong bệnh viện.

Cậu nhóc tối qua bị sốt cao một lần, nhưng may mắn không bị nôn, được điều trị kịp thời nên chỉ khó chịu một chút, sau đó nằm ngủ ngon trong lòng Nguyễn Tinh Vãn.

Bùi Sam Sam nhìn cậu nhóc như vậy, không khỏi xót xa:

“Tinh Tinh, cậu chăm sóc nó cả ngày rồi, hay để tớ chăm cho, cậu đi ngủ một lát đi.”

Nguyễn Tinh Vãn lắc đầu:

“Không sao, mình cũng không ngủ được, muộn rồi, cậu về nhà đi.”

“Thằng nhỏ như thế này, mình đi cũng không yên tâm, mình sẽ ở lại đây với cậu.”

Nguyễn Tinh Vãn nói:

“Vậy nếu cậu buồn ngủ thì ngủ trên sofa nhé.”

Daniel đã đi giúp cô điều tra mối quan hệ giữa Chung Nhàn và bên Giang Châu, nhưng vẫn chưa quay lại.

Bùi Sam Sam ngáp một cái:

“Được rồi, mình chợp mắt một chút, khi nào cậu muốn ngủ thì gọi mình nha.”

“Được.”

Nguyễn Tinh Vãn dừng một lúc, rồi hỏi tiếp:

“Chuyện này cậu không nói với Tiểu Thầm chứ?”

“Chưa có cơ hội nói.”

“Sắp đến kỳ thi cuối kỳ rồi, tạm thời đừng nói với em ấy, sẽ làm em ấy phân tâm, ở đây có mình là đủ rồi.”

Bùi Sam Sam gật đầu:

“Yên tâm, mình biết rồi.”

Sau khi Bùi Sam Sam nằm ngủ trên sofa, căn phòng bắt đầu trở nên yên tĩnh.

Nguyễn Tinh Vãn vừa nhẹ nhàng gãi những nốt mẩn đỏ trên người cậu nhóc, vừa mở điện thoại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK