Nơi này rất yên tĩnh, không khí cũng rất trong lành.
Nguyễn Tinh Vãn xuống xe, vội vã đi vào trong, vừa bước vào biệt thự, cô đã nhìn thấy Giang Nguyên đi ra.
Giang Nguyên vẫy tay về phía cô:
"Lâu rồi không gặp."
Nguyễn Tinh Vãn gật đầu, nhanh chóng hỏi:
"Con tôi đâu?"
"Đang điều trị, cô muốn vào xem không?"
Nguyễn Tinh Vãn mím môi:
"Được."
Tầng ba ở đây đã được cải tạo thành phòng thí nghiệm, mặc dù không thể so sánh với phòng thí nghiệm lớn ở Giang Châu, nhưng các thiết bị cần thiết cũng đầy đủ.
Một vài bác sĩ đang làm công việc của mình.
Giang Nguyên dẫn Nguyễn Tinh Vãn và Chu Từ Thâm đến ngoài phòng điều trị:
"Cứ đứng đây là được, không cần vào."
Trong phòng điều trị, con cô nhìn lớn hơn khá nhiều so với những bức ảnh mà Giang Nguyên gửi cho cô, cậu nhóc đang ngồi trên giường bệnh, phối hợp với bác sĩ để điều trị, có vẻ như đã quen với những việc này rồi.
Nguyễn Tinh Vãn nhìn thấy vậy, cảm giác nghẹn ngào trong cổ họng, hỏi với giọng run rẩy:
"Thằng bes phải điều trị như vậy bao lâu?"
"Khó nói lắm, ít nhất cũng phải hai ba năm, nếu lâu thì có thể mười năm, hai mươi năm."
Nguyễn Tinh Vãn nhắm mắt lại, tay vô thức nắm chặt cánh tay của người đàn ông bên cạnh.
Chu Từ Thâm liền ôm cô vào lòng, im lặng an ủi.
Lúc này, cậu nhóc như cảm nhận được có người bên ngoài, ngoảnh đầu nhìn về phía họ, mỉm cười với họ, lộ ra mấy chiếc răng nhỏ nhỏ xinh xinh.
Giang Nguyên nhìn về phía cậu nhóc, cười cười vẫy tay với cậu.
Sau khi cậu nhóc được bác sĩ bế đi làm liệu pháp khác, Giang Nguyên nói:
"Đi thôi, còn phải mất một tiếng đồng hồ nữa."
Nguyễn Tinh Vãn mắt ngấn lệ, lắc đầu:
"Tôi sẽ ở đây.........."
Chu Từ Thâm xoay người cô lại, kéo cô đi về phía trước:
"Em ở lại đây cũng không giúp được gì, có thể còn làm phiền bác sĩ điều trị nữa."
Nguyễn Tinh Vãn cứ như vậy bị anh kéo đi.
Giang Nguyên lắc đầu vài cái rồi cũng đi theo sau.
Khi đến tầng dưới, điện thoại của Chu Từ Thâm vang lên, anh đi ra ngoài nghe điện thoại.
Giang Nguyên ngồi trên ghế sofa, nhìn về phía Nguyễn Tinh Vãn:
"Đấy, tôi đã nói rồi, bảo cô không nên đến, đến rồi thì lại thế này, làm bác sĩ chính như tôi cũng thật khó xử."
Nguyễn Tinh Vãn hít sâu một hơi, điều chỉnh lại cảm xúc:
"Cậu không về Giang gia sao?"
"Cô nói chuyện cụ Giang qua đời à?"
Nguyễn Tinh Vãn gật đầu.
Giang Nguyên nói:
"Ông ấy đã hơn 90 tuổi, mất một cách tự nhiên, không đau đớn gì, sống đến thế cũng coi như đã đủ. Tôi có về hay không cũng không sao, nhiều con cháu như vậy, thiếu tôi một người chẳng sao, Giang Sơ Ninh về là được rồi."
Nói rồi, Giang Nguyên lại tiếp tục:
"Hơn nữa, là bác sĩ chính như tôi, làm sao có thể rời khỏi công việc được?"
"Ở đây không phải vẫn còn các bác sĩ khác sao, nếu cậu vì lý do này mà không về..."
"Đùa đấy, làm bác sĩ chính cũng chẳng có gì quan trọng, chỉ là tôi luôn bị Giang gia theo dõi. Nếu tôi rời khỏi đây mà bị phát hiện, mọi người trong biệt thự này sẽ gặp rắc rối."
Nghe vậy, Nguyễn Tinh Vãn cố gắng không nhíu mày.
Giang Châu bây giờ thực sự đã trở thành một nơi khiến người ta phải sợ hãi.
Giang Nguyên nói:
"Nhưng cô yên tâm, cho đến giờ, ít nhất chúng ta vẫn còn an toàn."
Chương 1484
Chẳng bao lâu sau, một bác sĩ tiến đến gọi Giang Nguyên đi xem kết quả xét nghiệm.
Giang Nguyên đứng dậy, nói với Nguyễn Tinh Vãn:
"Cô cứ đi dạo xung quanh đi, tôi đi họp với họ một chút, khi cậu nhóc xong liệu pháp, tôi sẽ đưa cậu ấy xuống."
Nguyễn Tinh Vãn gật đầu:
"Được."
Sau khi Giang Nguyên rời đi, cô ngồi trên sofa một lúc, thấy Chu Từ Thâm vẫn chưa về, bèn đi dạo quanh trong nhà.
Phía sau nhà là một khu vườn rộng lớn.
Nguyễn Tinh Vãn bước ra ngoài, một làn gió mát lành lập tức thổi vào mặt cô, không khí trong lành và đầy mùi hoa cỏ.
Nơi này thật sự thích hợp để sống hơn là trong thành phố.
Cô đứng một lúc, rồi tìm một chiếc ghế dài ngồi xuống, nhìn về phía xa xăm, đầu óc trống rỗng.
Chẳng bao lâu sau, có ai đó bước đến gần, ngồi xuống bên cạnh cô.
Nguyễn Tinh Vãn tưởng là Chu Từ Thâm, liền quay lại theo phản xạ:
"Anh..."
Khi nhìn thấy người trước mặt, cô ngẩn người một chút, rồi có chút ngạc nhiên:
"Dì Hứa?"
Hứa Nguyệt cười nói:
"Cháu ngồi đây cả buổi rồi, đang nghĩ gì vậy?"
Nguyễn Tinh Vãn lại nhìn về phía trước, mi mắt hơi cụp xuống:
"Không có gì, chỉ là suy nghĩ linh tinh thôi."
"Vẫn còn lo lắng về thằng nhỏ sao?"
"Cháu biết là thằng nhỏ ở đây rất tốt, có sự chăm sóc của dì, lại có Giang Nguyên, bệnh của thằng nhỏ cũng đang từ từ hồi phục, nhưng cháu chỉ thấy... từ khi thằng nhỏ ra đời, cháu đã không thể làm tròn trách nhiệm của một người mẹ. Thời gian bên cạnh thằng nhỏ thật sự rất ít, kể cả khi nó bệnh, cháu cũng chỉ có thể nhìn, chẳng thể làm gì cả."
Hứa Nguyệt nói:
"Thằng nhỏ sinh non, sức khỏe vốn đã rất yếu từ lúc mới sinh. Sau khi có chút khá hơn, lại xảy ra chuyện này... Nhưng Tiểu Nguyễn, những chuyện này không phải là lỗi của cháu. Thực ra dì đã muốn nói với cháu từ lâu, nhưng chưa có cơ hội."
Hứa Nguyệt tiếp tục:
"Dì biết lúc cháu mang thai rất khó khăn, cũng chịu nhiều tổn thương, nhưng cháu là một người mẹ, có thể vượt qua hoàn cảnh khó khăn ấy và sinh thằng nhỏ ra, không bỏ mặc nó, đã là làm tròn trách nhiệm lớn nhất của một người mẹ rồi."
"Chúng ta đều mong muốn đứa trẻ sinh ra sẽ khỏe mạnh, bình an lớn lên, nhưng có một số người lại cố tình làm những chuyện sai trái. Nếu phải tìm ra ai chịu trách nhiệm, thì là lỗi của dì và Tiểu Thâm, chúng ta không nên giấu cháu, cháu là mẹ của đứa trẻ, có quyền được biết."
Nguyễn Tinh Vãn nhìn xuống đôi chân mình, giọng nói rất nhỏ:
"Trước đây cháu cũng nghĩ như vậy, nhưng sau đó cháu đã suy nghĩ lại, trong hoàn cảnh đó, cháu biết đến sự có mặt của thằng nhỏ, có thể đối với thằng nhỏ không phải là điều tốt, với khả năng của cháu, cháu không thể chăm sóc tốt cho nó, cách làm của Chu Từ Thâm là đúng."
Hứa Nguyệt thở dài không thành tiếng, nhẹ nhàng vỗ vai cô:
"Dù sao chuyện đã qua rồi, đừng nghĩ ngợi nữa, những ngày sau này sẽ càng ngày càng tốt hơn."
Nguyễn Tinh Vãn thở phào nhẹ nhõm, đúng vậy, những ngày tồi tệ nhất đã qua, mọi thứ đang từ từ chuyển hướng tốt đẹp.
Cả việc điều trị của cậu nhóc cũng ngày càng tiến triển, cậu đã khỏe mạnh hơn từng ngày.
Nghĩ vậy, Nguyễn Tinh Vãn quay đầu cười với Hứa Nguyệt:
"Cảm ơn dì Hứa."
"Cảm ơn gì cơ chứ, chỉ cần cháu không trách dì là được."
Nguyễn Tinh Vãn ôm lấy cánh tay Hứa Nguyệt, nũng nịu nói:
"Dì đã chăm sóc thằng nhỏ béo khỏe như vậy, cháu cảm ơn còn không kịp, sao lại có thể trách dì ạ."
Hứa Nguyệt mỉm cười, nắm tay cô và nhìn ra xa xăm.
Lúc này, Chu Từ Thâm bước vào vườn, nhìn thấy cảnh tượng này.