Daniel nói:
"Tôi vào được không?"
Bùi Sam Sam thở dài một hơi.
Nguyễn Tinh Vãn khẽ cười, quay đầu lại nói:
"Vào đi."
Rất nhanh, cửa phòng ngủ mở ra, Daniel mang theo một cái khay, bước đến bên giường, đặt khay lên tủ đầu giường, mùi thơm của thức ăn lập tức lan tỏa khắp căn phòng.
Daniel nhìn Nguyễn Tinh Vãn:
"Cô Nguyễn ở lại ăn cơm nhé, tôi đã chuẩn bị xong rồi."
Nguyễn Tinh Vãn nói:
"Không cần đâu, tôi còn phải đi gặp Chu Từ Thâm."
Nói xong, cô đứng dậy quay sang Bùi Sam Sam:
"Cậu nghỉ ngơi cho tốt nhé, có gì thì gọi cho mình, mình đi trước đây."
Bùi Sam Sam gật đầu, đưa tay ra với vẻ mặt đầy tiếc nuối.
Nguyễn Tinh Vãn cúi người ôm cô ấy:
"Mai mình sẽ lại đến thăm cậu."
"Thôi đi, như vậy thì Chu tổng lại gây phiền phức cho mình mất, đợi mình khỏe rồi sẽ đi tìm cậu."
Nguyễn Tinh Vãn cười:
"Đâu đến mức đó."
Bùi Sam Sam buông tay cô:
"Mình không tiễn cậu nữa, trên đường về nhớ cẩn thận nhé."
"Được."
Khi Nguyễn Tinh Vãn vừa xoay người, Daniel liền gọi cô lại:
"Cô Nguyễn."
Nguyễn Tinh Vãn quay đầu lại:
"Sao thế?"
Daniel nói với Bùi Sam Sam:
"Sam Sam, cô ăn trước đi, tôi ra tiễn cô Nguyễn."
Bùi Sam Sam vội vàng vẫy tay:
"Đi đi."
Vào trong thang máy, Daniel nói:
"Chuyện của Triệu Kính thế nào rồi? Cần tôi giúp gì thì cô cứ nói thẳng."
Nguyễn Tinh Vãn nói:
"Cảm ơn, nhưng tôi gần như đã giải quyết xong rồi, anh cứ ở đây chăm sóc Sam Sam đi."
Daniel gật đầu, sau một lúc mới nói:
"Nhưng có vẻ cô ấy không muốn gặp tôi lắm, tôi biết trước đây tôi không để lại ấn tượng tốt, nhưng lần này tôi thực sự muốn chăm sóc cô ấy."
Ngừng một lúc, Nguyễn Tinh Vãn mới nói:
"Anh định chăm sóc cô ấy vài ngày, hay là suốt cả quãng đời sau này?"
Nghe vậy, Daniel nhíu mày, không nói gì.
Lúc này, cửa thang máy mở ra, hai người cùng bước ra ngoài.
Nguyễn Tinh Vãn tiếp tục:
"Sam Sam đã nói với tôi rằng anh đang cân nhắc. Chuyện này liên quan đến cả cuộc đời hai người, anh nên suy nghĩ kỹ. Dù kết quả ra sao, Sam Sam cũng sẽ chấp nhận. Chỉ là tôi vẫn giữ quan điểm với những lời đã nói, nếu anh không thích cô ấy, thì nên giữ khoảng cách, đừng để cô ấy hiểu lầm."
Một lúc lâu sau, Daniel mới nói:
"Tôi không muốn làm tổn thương cô ấy."
"Tôi biết, nhưng có một số chuyện mập mờ kéo dài, đối với cô ấy mới là tổn thương lớn nhất."
"Cô ấy bây giờ... còn thích tôi không?"
Nguyễn Tinh Vãn dừng bước:
"Chuyện này là chuyện của hai người, tôi cũng không thể chắc chắn được."
Daniel đưa tay chạm vào lông mày, không biết đang nghĩ gì.
Nguyễn Tinh Vãn lấy chìa khóa ra, mở khóa xe:
"Vậy tôi đi trước, nếu Sam Sam có chuyện gì, anh gọi tôi nhé."
"Được."
Daniel do dự một chút, muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi.
Nguyễn Tinh Vãn thấy anh có vẻ muốn nói gì đó lại thôi, liền hỏi:
"Sao thế?"
Daniel hỏi:
"Cô Nguyễn, có phải cô đã... biết rồi không?"
"Biết cái gì?"
Chương 1102
Sau khi nói xong, Nguyễn Tinh Vãn mới phản ứng lại, sau đó cô mới hiểu Daniel đang hỏi về điều gì. Cô khẽ mím môi, không nói gì thêm.
Daniel nói:
"Tôi hiểu mọi người đang lo lắng những gì. Như cô đã nói, có những chuyện cứ kéo dài mập mờ thì đó mới là tổn thương lớn nhất. Hơn nữa, nếu Tiểu Thầm biết, cậu ấy chắc chắn sẽ vui mừng thay cho cô, nên cô không cần..."
Nguyễn Tinh Vãn nhẹ nhàng nói:
"Thật ra tôi cũng không chỉ vì Tiểu Thầm."
"Vậy là vì điều gì?"
"Chuyện này đã qua hai mươi năm rồi, tôi hoàn toàn không nhớ những gì đã xảy ra trước đây, thậm chí không nhớ rõ ông ấy trông như thế nào. Vì vậy, ông ấy đối với tôi là một người xa lạ, và tôi cũng không biết phải đối xử với ông ấy ra sao. Có lẽ mọi người đều nghĩ rằng tôi nên vui mừng, nhưng từ đầu đến cuối, tôi chưa bao giờ cảm nhận được niềm vui đó. Tôi cũng không biết tại sao tôi lại có tâm trạng như vậy. Thay vì để cả hai bên lúng túng và khó xử về sau, chi bằng ngay từ đầu cứ coi như không biết gì."
Thực ra, Daniel cũng hiểu phần nào những gì cô nói, chỉ là anh từ nhỏ đã không có người thân, sau này được William nhận nuôi.
Người thân đối với anh cũng là khái niệm xa lạ và không có ký ức gì.
Chỉ vì anh lớn lên bên William nên hiểu được tầm quan trọng của vợ và con gái quá cố của William đối với ông ấy, và cảm thấy việc mọi người cứ giằng co như thế này cũng không phải là cách hay. Đó là lý do anh muốn hỏi thêm suy nghĩ của Nguyễn Tinh Vãn.
Một lúc sau, Daniel mới nói:
"Ông ấy có thể sẽ trở về Anh trong vài ngày tới."
Nguyễn Tinh Vãn có vẻ ngạc nhiên, im lặng một lúc rồi mới nói:
"Lâm Chí An... vẫn chưa tìm thấy sao?"
"Chúng tôi đã tìm kiếm Lâm Chí An rất lâu rồi, nhưng vẫn không có tin tức về ông ta. Ông ta có thể là đã chết, nhưng cũng có thể đã bị ai đó giấu đi. Dù là trường hợp nào, cũng không thể tìm ra trong một sớm một chiều. Trong công ty còn nhiều việc tồn đọng, không thể lãng phí hết thời gian ở đây được."
Nguyễn Tinh Vãn khẽ gật đầu:
"Tôi hiểu rồi."
Daniel nói:
"Hơn nữa, tôi, Trình Vị và ngài Cận vẫn ở đây. Nếu Lâm Chí An xuất hiện, ông ta sẽ không thể trốn thoát."
"Anh không đi cùng họ sao?"
Daniel lắc đầu:
"Không."
Sau một lúc im lặng, Nguyễn Tinh Vãn nói:
"Tôi đi đây, vài ngày nữa tôi sẽ lại đến thăm Sam Sam."
"Được."
Trên đường đến Chu thị, Nguyễn Tinh Vãn vẫn luôn trong trạng thái lơ đễnh, hoàn toàn không để ý có một chiếc xe đã bám theo cô từ rất lâu.
Sau khi chạy được một đoạn, Nguyễn Tinh Vãn phát hiện có rào chắn ở giữa đường. Cô vừa đạp phanh, chưa kịp bẻ lái thì chiếc xe phía sau đã đ.â.m mạnh vào xe cô.
Chiếc xe do lực quán tính bị đẩy đi hơn mười mét. Nguyễn Tinh Vãn chịu đựng cơn chóng mặt dữ dội, gắng sức đạp phanh thật chặt.
Khi xe đã dừng lại, cô dựa vào ghế lái, cảm thấy cảnh vật trước mắt mờ dần.
Lúc này, có người gõ vào cửa sổ xe, khuôn mặt một người đàn ông áp sát vào kính:
"Cô ơi, cô không sao chứ? Xin lỗi nhé, tôi không để ý thấy cô dừng đột ngột. Cô mở cửa ra, tôi sẽ đưa cô đến bệnh viện..."
Nguyễn Tinh Vãn vừa đưa tay chạm vào nút mở cửa, thì nhớ lại Chu Từ Thâm từng dặn cô rằng nếu gặp chuyện gì thì hãy ở yên trong xe, đừng mở cửa, mà gọi cho anh.
Nguyễn Tinh Vãn cố gắng lấy điện thoại bên cạnh, nhưng chưa kịp gọi cho Chu Từ Thâm thì ý thức của cô đã ngày càng mờ dần.
Bên ngoài tiếng gõ cửa càng lúc càng dồn dập, từng tiếng một vang lên làm người ta khó chịu.
Trước khi nhắm mắt lại, Nguyễn Tinh Vãn khóa hết tất cả cửa sổ.
Bên ngoài, người đàn ông nói:
"Cô ta không mở cửa, làm sao bây giờ? Hay là đập vỡ kính luôn?"
Người đồng bọn của hắn nhìn xung quanh:
"Mày ngốc à, muốn cho cả thiên hạ biết chúng ta cố tình đ.â.m cô ta sao? Phía sau có xe đến rồi, báo cảnh sát nhanh đi!"