"Nếu anh lây cảm cho tôi, anh c.h.ế.t chắc đấy."
"......"
Chu Từ Thâm từ từ lùi lại.
Sau khi bôi thuốc xong, Nguyễn Tinh Vãn từ từ băng bó lại vết thương cho anh:
"Anh uống thuốc chưa?"
"Uống rồi."
Nguyễn Tinh Vãn vứt rác y tế vào thùng:
"Vậy thì anh ngủ đi."
Chu Từ Thâm nói:
"Ngủ cả ngày rồi, giờ không buồn ngủ."
Nguyễn Tinh Vãn đứng dậy:
"Tùy anh, tôi đi ngủ đây."
Chu Từ Thâm giữ tay cô lại:
"Không thể ngủ ở đây sao?"
Nguyễn Tinh Vãn quay đầu nhìn anh:
"Anh nghĩ có khả năng không?"
"Tôi nghĩ có thể."
Nguyễn Tinh Vãn nhíu mày, hít một hơi thật sâu, định rút tay về nhưng Chu Từ Thâm vẫn nắm chặt không buông.
Cô nói:
"Tôi vì nể anh là bệnh nhân nên mới chăm sóc anh cả ngày. Anh có thể t biết điều chút không?"
"Thế em không thể nể tôi là bệnh nhân mà ở lại ngủ với tôi sao?"
Nguyễn Tinh Vãn nhìn anh không cảm xúc, rõ ràng đang ở ranh giới phát cáu.
Chu Từ Thâm buông tay:
"Ngủ ngon."
Về lại căn hộ bên cạnh, Nguyễn Tinh Vãn đi tắm rồi nằm trên giường, nhìn chằm chằm lên trần nhà.
Rõ ràng cả ngày dường như chẳng làm gì, nhưng không hiểu sao lại cảm thấy mệt mỏi thế này.
Cô trở mình, nhắm mắt lại.
Nửa đêm, Nguyễn Tinh Vãn mơ màng tỉnh dậy, cảm thấy mũi mình hơi nghẹt, đầu cũng choáng váng.
Không lẽ thực sự bị lây bệnh từ tên đàn ông kia?
Nguyễn Tinh Vãn vội vàng dậy uống thuốc, nhưng sáng hôm sau khi thức dậy, cô vẫn cảm thấy không thoải mái.
Cô đo nhiệt độ, không bị sốt, nhưng những triệu chứng khác của cảm cúm như nghẹt mũi, đau đầu, hắt hơi thì đầy đủ.
Trần Uyển Lộ mở cửa bước vào, thấy cậu nhóc đang lăn lộn trong nôi, còn Nguyễn Tinh Vãn ngồi từ xa, vẻ mặt mệt mỏi nhìn cậu.
Trần Uyển Lộ hỏi:
"Trời ơi, cậu bị sao vậy?"
Nguyễn Tinh Vãn đáp:
"Tôi bị cảm, sợ lây cho nó."
"Đang yên đang lành sao lại..."
Trần Uyển Lộ nói được một nửa rồi đột nhiên nhớ ra điều gì, nhún vai rồi bế cậu nhóc lên.
Sau khi cho cậu uống sữa, Trần Uyển Lộ lại nói:
"Hay là cậu qua bên kia đi, ở đây thật sự dễ lây cho cậu nhóc lắm."
Nguyễn Tinh Vãn đứng dậy:
"Tôi sẽ đi đến công ty."
"Hôm nay là thứ bảy mà, cậu đi công ty làm gì?"
Nguyễn Tinh Vãn: "... Ồ."
Đầu óc rối tung rồi.
Cô cầm lấy đồ đạc đứng dậy:
"Vậy tôi đi bệnh viện trước, sau đó tìm một chỗ ở tạm, đợi khỏe lại sẽ về."
Trần Uyển Lộ đặt cậu nhóc xuống thảm:
"Sao cậu không qua bên cạnh?"
"Tôi sợ lây cho Sam Sam."
"Tôi nói là qua chỗ Chu Từ Thâm ấy, anh ấy cũng bị cảm, hai người là ổ virus rồi, ở chung với nhau cho khỏi đi gây họa cho người khác."
Nguyễn Tinh Vãn nhắm mắt lại, đột nhiên có cảm giác muốn hắt hơi, cô vội vàng che miệng mũi lại:
"Tôi đi đây."
Ra khỏi nhà, Nguyễn Tinh Vãn đến bệnh viện. Bác sĩ nói cô bị cảm cúm thông thường, uống thuốc vài ba ngày là khỏi.
Nhưng với tình trạng này, cô không nên tiếp xúc gần với trẻ nhỏ.
Trẻ nhỏ có sức đề kháng yếu, rất dễ bị lây bệnh.
Rời khỏi bệnh viện, Nguyễn Tinh Vãn lại hắt hơi liên tiếp, cảm thấy cơ thể mình như muốn nứt ra.
Đúng lúc đó, trời bắt đầu đổ mưa, không khác gì làm cho cảnh tình của cô thêm phần thảm thương hơn.
Khi cô đang định tìm một khách sạn để ở tạm thì Bùi Sam Sam gọi điện cho cô.
"Tinh Tinh, Chu tổng có phải ngất xỉu rồi không, mình gõ cửa mãi mà anh ấy không trả lời. Cậu có muốn quay lại xem thử không?"
Nguyễn Tinh Vãn hít sâu một hơi:
"Mình về ngay đây."
Khi về đến nơi, Nguyễn Tinh Vãn mở cửa phòng ngủ của Chu Từ Thâm, thấy anh đang nằm trên giường. Cô bước tới sờ trán anh, vẫn còn nóng. Anh chẳng phải tối qua đã uống thuốc rồi sao?
Nguyễn Tinh Vãn lấy điện thoại ra, gọi cho Lâm Nam và yêu cầu gửi số điện thoại của bác sĩ riêng.
Chương 1192
Chu Từ Thâm đứng tựa vào khung cửa, thấy Nguyễn Tinh Vãn xách hành lý đi ra, nụ cười trên môi anh dần dần sâu thêm.
Khi bắt gặp ánh mắt của cô, anh hơi nhướn mày, lùi lại một bước, nhường đường cho cô vào.
Nguyễn Tinh Vãn đi vài bước, rồi dừng lại trước cửa một phòng khác.
Cô thử nhập mật mã, nhưng sai.
Nguyễn Tinh Vãn quay đầu nhìn Chu Từ Thâm:
"Mật mã là gì?"
Chu Từ Thâm xoay người bước vào trong:
"Quên rồi."
Nguyễn Tinh Vãn: "......"
Cô vung tay nắm chặt thành nắm đ.ấ.m về phía bóng lưng của anh.
Lúc này, cửa nhà bên cạnh mở ra, Bùi Sam Sam thò đầu ra, thấy Nguyễn Tinh Vãn đang xách hành lý, liền hỏi:
"Sao, cậu có muốn qua đây ở với mình vài ngày không?"
Nguyễn Tinh Vãn lắc đầu:
"Sợ lây cảm cho cậu."
Lời vừa dứt, Daniel cũng bước ra:
"Hay là thế này, Sam Sam qua chỗ tôi ở, còn cô Nguyễn ở đây, tiện chăm sóc con hơn."
Bùi Sam Sam đồng ý ngay:
"Phải đó, sao cậu không..."
Cô chưa nói hết câu thì thấy gương mặt lạnh lùng của Chu Từ Thâm ở trong nhà đối diện, lập tức nuốt nốt phần sau của câu nói.
Nguyễn Tinh Vãn day day trán:
"Thôi bỏ đi, ngoài trời đang mưa to, ra ngoài cũng bất tiện."
Bùi Sam Sam lập tức hưởng ứng:
"Cậu nói đúng, vậy bọn mình không đi nữa. Ngủ thôi, chúc ngủ ngon."
Daniel còn định nói gì đó, nhưng lập tức bị Bùi Sam Sam kéo vào nhà, nhanh chóng đóng cửa.
Nguyễn Tinh Vãn quay lại, thấy Chu Từ Thâm thản nhiên cầm cốc nước đi qua phòng khách.
Cô cười nhạt, rồi bước vào trong.
Sau khi đóng cửa, Nguyễn Tinh Vãn đặt hành lý xuống, rồi vào tủ quần áo lấy ra một chiếc chăn đặt lên sofa.
Chu Từ Thâm bước tới, nói chậm rãi:
"Tôi cũng không ngại chia cho em nửa cái giường, nằm sofa thì không cần thiết."
Nguyễn Tinh Vãn không để ý đến anh, đặt chăn xuống rồi cầm hành lý đi thẳng vào phòng ngủ.
Chu Từ Thâm theo sau:
"Tinh Vãn..."
Rầm!
Cửa phòng đóng sập lại.
Chu Từ Thâm: "......"
Hóa ra chiếc sofa là để cho anh ngủ?
Anh giơ tay gõ cửa:
"Em để một bệnh nhân ngủ trên sofa đấy à?"
Giọng Nguyễn Tinh Vãn đầy bực bội:
"Cũng nhờ anh mà giờ tôi cũng là bệnh nhân."
"Chúng ta có thể ngủ cùng nhau."
Nguyễn Tinh Vãn lập tức khóa cửa.
Chu Từ Thâm đứng chống hông, đầu lưỡi ép lên hàm răng, đứng ngoài cửa vài phút rồi mới đi về phía sofa.
Nửa tiếng sau, cửa phòng ngủ lại bị gõ.
Giọng Chu Từ Thâm vang lên:
"Cơm tối có rồi."
Nghe vậy, Nguyễn Tinh Vãn xoa xoa bụng, đặt bút vẽ xuống và mở cửa.
Trên bàn ăn, có cháo trắng và vài món ăn nhẹ.
Không cần hỏi cũng biết là Chu Từ Thâm đã nhờ người mang đến.
Nguyễn Tinh Vãn không khách sáo, ngồi xuống bắt đầu ăn.
Chu Từ Thâm ngồi đối diện, chậm rãi hỏi:
"Cảm cúm của em đỡ chưa?"
Nguyễn Tinh Vãn vừa múc cháo vừa nói:
"Tốt hơn nhiều so với sáng nay."
Chu Từ Thâm đưa tay qua bàn, đặt lên trán cô.
Nguyễn Tinh Vãn hơi sững người, sau đó nghe anh nói:
"Cũng ổn, nhiệt độ bình thường."
"... Tôi vốn không bị sốt."
Chu Từ Thâm từ từ thu tay lại:
"Vậy à."
Ăn xong, Nguyễn Tinh Vãn nhìn đồng hồ, đã 9 giờ tối.
Cô đặt nước lên bếp để đun cho việc uống thuốc sau đó, rồi quay lại phòng ngủ tiếp tục vẽ thiết kế.
Gần đây có quá nhiều việc dồn lại, studio của cô đã mở kênh bán hàng trực tuyến, nhưng sản phẩm mới vẫn chưa được ra mắt.
Hiếm khi cô có một chút yên tĩnh như bây giờ, nên cô hoàn toàn tập trung vào bản vẽ, quên mất cả chuyện uống thuốc và thậm chí không nghe thấy tiếng gõ cửa.