“Daniel anh ấy... bây giờ thế nào rồi?”
Sau khi Bùi Sam Sam trở về, cô cũng đã xem tin tức hôm nay về việc Lâm thị thế chấp tài sản. Ban đầu cô định hỏi, nhưng trạng thái của Nguyễn Tinh Vãn có vẻ không tốt lắm. Trong tình huống này, cô cũng không muốn làm phiền.
Nguyễn Tinh Vãn nói:
“Anh ấy sẽ không sao đâu, bọn họ cho mình thời hạn là hai ngày, bây giờ còn chưa tới một ngày.”
“Nhưng mà nhiều tiền như thế…”
Nguyễn Tinh Vãn vỗ nhẹ vào lưng cô:
“Chỉ cần họ ở Nam Thành, nhất định sẽ có cách.”
Bùi Sam Sam đột nhiên tỉnh ngộ:
“Đúng rồi, ở Nam Thành này, ai có thể lấn át được Chu Từ Thâm – cái tên Diêm Vương sống đó chứ.”
Nguyễn Tinh Vãn bị cô chọc cho cười, Chu Từ Thâm lại có thêm một biệt danh mới.
Bùi Sam Sam buông cô ra, dụi dụi mắt:
“Được rồi, được rồi, không nói mấy chuyện khác nữa, nước gừng sắp nguội rồi, uống khi còn nóng đi.”
Nguyễn Tinh Vãn nói: “Được.”
Sau đó cô bưng bát lên, uống một ngụm, vẫn còn hơi nóng.
Bùi Sam Sam ở bên cạnh nói:
“Tinh Tinh, cậu uống cái này xong thì ngủ một giấc, để toát mồ hôi. Nếu ngày mai tỉnh dậy mà cảm vẫn chưa khỏi thì phải uống thuốc đấy.”
Nguyễn Tinh Vãn gật đầu:
“Chắc không sao đâu.”
Sau khi uống xong bát nước gừng, Bùi Sam Sam đắp kín chăn cho cô, che kín đến mức không còn hở chỗ nào.
Bùi Sam Sam cầm bát chiếc không:
“Vậy cậu ngủ đi, mình về đây.”
Nguyễn Tinh Vãn nhỏ giọng nói:
“Ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.”
Sau khi Bùi Sam Sam rời đi, Nguyễn Tinh Vãn nhắm mắt lại. Không biết có phải do tác dụng của bát nước gừng không mà cảnh trong mơ bắt đầu trở nên đáng sợ.
Ban đầu là một ngọn lửa lớn quen thuộc bao trùm lấy cô, nóng đến mức mồ hôi cô tuôn ra ướt hết cả người.
Tiếp theo đó, ngọn lửa trước mắt biến thành cơn mưa lớn tầm tã.
Nguyễn Tinh Vãn còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy có người ngã xuống trước mặt mình.
Ngay giây sau, dường như có ai đó đẩy cô từ phía sau, khiến cô không thể kiểm soát mà lao người về phía trước.
Cảm giác lơ lửng giữa không trung làm cô giật mình tỉnh giấc.
Nguyễn Tinh Vãn bật ngồi dậy, mồ hôi ướt đẫm trên trán.
Chu Từ Thâm ngồi bên cạnh, nhỏ giọng hỏi:
“Anh làm em tỉnh à?”
Nguyễn Tinh Vãn lắc đầu:
“Không phải, em…”
“Gặp ác mộng sao?”
Nguyễn Tinh Vãn không nói gì, chỉ ngẩn ngơ nhìn về phía trước.
Chu Từ Thâm đưa tay, kéo cô vào lòng:
“Có anh ở đây, đừng sợ.”
Sau khi bình tĩnh lại, Nguyễn Tinh Vãn hỏi:
“Vừa rồi anh đi đâu thế?”
“Khi Lâm Chí An chết, em ở hiện trường, có một số lời khai cần xác nhận.”
“Thế sao anh không gọi em…”
Chu Từ Thâm xoa xoa đầu cô:
“Anh đi là được rồi.”
Nguyễn Tinh Vãn còn muốn nói gì đó, nhưng Chu Từ Thâm đã kéo chăn lên, đắp kín cho cô:
“Thôi được rồi, ngủ đi, có gì để mai nói.”
Nguyễn Tinh Vãn từ từ chui ra khỏi lòng anh, hít hít mũi:
“Hay là tối nay anh ra ngoài ngủ đi, em có chút cảm cúm, nhỡ đâu lây cho anh.”
“Ai mà chưa từng bị cảm?”
“Nhưng mà…”
Chu Từ Thâm ghé lại gần, đặt một nụ hôn lên môi cô:
“Như thế được chưa?”
Nguyễn Tinh Vãn: “…”
Cô bực mình nói:
“Lần này anh mà cảm thật, em không có sức chăm anh đâu.”
Chu Từ Thâm nói:
“Dì Trương ở nhà đang rảnh rỗi, nếu cả hai chúng ta đều bị cảm thì gọi dì ấy qua chăm.”
Nguyễn Tinh Vãn nhất thời không nói được gì.
Cô chui vào trong chăn, nhắm mắt lại:
“Thôi được rồi, ngủ đi.”
Chương 1442
Một bên khác, ở trong sân vườn.
Giám đốc Trương đội mưa lớn vội vã từ bên ngoài trở về:
"Tin tức về cái c.h.ế.t của Lâm Chí An đã lan rộng, cùng với thông tin Lâm thị thế chấp toàn bộ tài sản dưới danh nghĩa, hiện tại giá cổ phiếu của Lâm thị đã giảm mạnh. Theo tình hình hiện tại, chậm nhất đến tối mai sẽ giảm kịch sàn."
Kiều Ân ngồi trên ghế sofa, vẻ mặt thư thái thoải mái, rõ ràng rất hài lòng với kết quả này.
Giám đốc Trương nhìn quanh:
"Ông chủ, ngài Giang vẫn chưa về sao?"
"Về rồi, có lẽ bị kích thích gì đó, sắc mặt không được tốt lắm."
Giám đốc Trương chép miệng:
"Nhưng mà ông chủ, đến bây giờ tôi vẫn không hiểu. Lúc trước, người đó đã phải bỏ công sức rất lớn để cứu Lâm Chí An, thậm chí liều mạng đưa ông ta ra khỏi Nam Thành, tại sao bây giờ lại g.i.ế.c ông ta?"
Kiều Ân vắt chéo chân, chậm rãi mở miệng:
"Đương nhiên là vì ông ta đã mất giá trị sử dụng. Việc cứu Lâm Chí An chỉ để moi thêm thông tin về sự thật cách đây hai mươi năm từ miệng ông ta, đồng thời dùng ông ta để xác nhận liệu William có phải là Lâm Chí Viễn hay không, cũng như quyền lực mà William đang nắm trong tay."
"Vậy tại sao, sau khi kết thúc chuyện lại không g.i.ế.c ông ta ngay, mà lại phải..."
"Lâm Chí An giờ chỉ là một quân cờ phế thải, sống c.h.ế.t của ông ta chẳng còn quan trọng. Nhưng hiện tại Chu Từ Thâm và Giang Thượng Hàn đang dồn ép Giang Vân Trục rất chặt. Thêm vào đó, Tần Vũ Huy – cái đầu heo đó – còn gây ra không ít rắc rối. Nếu không tạo ra vài chuyện để phân tán sự chú ý của bọn họ, có lẽ ta và cậu đã sớm bỏ chạy rồi, làm gì có thể an nhàn ngồi đây."
Kiều Ân vừa nói, vừa híp mắt lại.
Hơn nữa, Chu Từ Thâm chắc chắn đã nhận ra điều gì đó. Người đó mới sắp xếp một vở kịch lớn như vậy, khiến Chu Từ Thâm chuyển sự chú ý sang Giang Vân Trục – nơi có vấn đề lớn nhất.
Một cách nhẹ nhàng, người đó giữ được vị trí an toàn nhất.
Kiều Ân vỗ tay lên tay vịn của sofa, đứng dậy nói:
"Được rồi, muộn rồi, đi ngủ thôi."
Nguyễn Tinh Vãn tỉnh dậy sau một giấc ngủ, cảm thấy đầu vẫn hơi chóng mặt, mũi vẫn chưa thông, nhưng triệu chứng đã đỡ hơn tối qua rất nhiều.
Cô quay đầu lại, thấy Chu Từ Thâm vẫn còn đang ngủ, liền muốn dậy làm bữa sáng, ăn xong rồi uống thuốc cảm, có lẽ sẽ khỏe hơn.
Không ngờ cô vừa nhấc chăn lên, Chu Từ Thâm đã tỉnh, anh kéo cổ tay cô, sau đó kéo lại vào lòng anh, đưa tay đặt lên trán cô, giọng nói vẫn còn hơi mệt mỏi:
"Vẫn ổn, không sốt."
Nguyễn Tinh Vãn ừ một tiếng:
"Không nghiêm trọng lắm, em đi làm bữa sáng, anh ngủ tiếp đi..."
Chu Từ Thâm vòng tay ôm lấy eo cô:
"Ngủ thêm với anh một lát."
Nguyễn Tinh Vãn không có sức, cũng không đẩy anh ra được, chỉ có thể nhắm mắt lại.
Mưa rơi suốt cả đêm, đến giờ cả bầu trời vẫn còn u ám, mưa phùn che phủ toàn thành phố.
Đúng là thời tiết lý tưởng để ngủ...
Nhưng không hiểu sao, có lẽ do đã ngủ quá lâu, Nguyễn Tinh Vãn hoàn toàn không ngủ được nữa.
Một lát sau, cô khẽ mở miệng:
"Chu Từ Thâm, anh ngủ chưa?"
"Ừm?"
"Em đột nhiên nghĩ ra một vấn đề. Anh nói xem, Giang Vân Trục làm tất cả những chuyện này vì mục đích gì? Nếu nói trước đây ông ta đưa Ninh Ninh đi để đối phó Giang gia thì còn hợp lý, dễ hiểu. Nhưng lần này ông ta bày kế hại c.h.ế.t Lâm Chí An, em cứ thấy có gì đó kỳ lạ, có một số chỗ không liên kết được."
"Chỗ nào?"
"Chính là... nếu mục tiêu của Giang Vân Trục là Giang gia, thì tất cả những gì ông ta làm nên xoay quanh Giang gia. Nhưng dựa vào chuyện tối qua, mục tiêu của ông ta dường như lại là chúng ta. Hơn nữa anh bây giờ đã rời khỏi Chu thị rồi, đối với ông ta mà nói, lẽ ra không còn bất kỳ mối đe dọa nào nữa. Vậy tại sao ông ta lại..."
Chu Từ Thâm từ từ mở mắt:
"Mục tiêu của ông ta không phải là anh, mà là Lâm thị."