Mục lục
Tình Yêu Ngọt Ngào Và Ấm Áp
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Không làm..."

Nguyễn Tinh Vãn ngập ngừng

"Ý của anh là, những chuyện đã xảy ra, bao gồm cả chuyện bên Chu gia, không phải do anh làm?"

Giang Thượng Hàn sắc mặt không đổi:

"Tôi không rảnh rỗi như vậy."

Nguyễn Tinh Vãn hỏi:

"Nếu không phải anh làm, tại sao anh lại tránh mặt Chu Từ Thâm?"

Giang Thượng Hàn từ tốn đáp:

"Cô tin tôi sao?"

Nguyễn Tinh Vãn thẳng thắn:

"Không tin."

Giang Thượng Hàn chậm rãi nói:

"Ngay cả cô cũng không tin tôi, cô nghĩ Chu Từ Thâm sẽ tin sao? Tôi không phải đang tránh anh ta, chỉ là muốn tránh những rắc rối không cần thiết trước khi mọi chuyện được giải quyết."

Nguyễn Tinh Vãn trầm ngâm một lúc rồi hỏi:

"‘Ngay cả cô’ nghĩa là gì?"

"Đúng theo nghĩa đen thôi."

Nguyễn Tinh Vãn: "..."

Vài giây sau, Nguyễn Tinh Vãn lại nói:

"Nếu mọi chuyện đúng như anh nói, tất cả không phải do anh làm, thì tại sao mọi bằng chứng đều chỉ về phía Giang Châu và anh?"

"Rất rõ ràng là có người muốn đổ tội cho tôi."

Nghe vậy, lông mày Nguyễn Tinh Vãn nhíu lại càng sâu hơn.

Bị đổ tội?

Liệu có khả năng này không?

Nếu thật sự như vậy, thì ai là người đứng sau thao túng tất cả?

Cô mím môi, tiếp tục hỏi:

"Vậy anh có thể giải thích tại sao lại đưa chúng tôi đến Giang Châu không?"

Giang Thượng Hàn đáp:

"Thứ nhất, bây giờ mọi mũi dùi đều chĩa vào tôi, tôi không thể ngồi yên chờ chết. Thứ hai, loại thuốc dinh dưỡng có vấn đề được phát triển từ nhà máy dược phẩm Giang Châu, tôi có trách nhiệm phải xử lý hậu quả."

"Thuốc dinh dưỡng là do Giang Châu phát triển, nhưng không phải anh đưa nó cho Chung Nhàn, ý anh là vậy đúng không?"

"Đúng."

"Hiện tại đã tìm ra ai là người đưa nó cho bà ta chưa?"

"Lô thuốc đó đã bị tiêu hủy cách đây hai năm. Chúng tôi đã kiểm tra tất cả những người tham gia vào quá trình nghiên cứu, nhưng vẫn chưa tìm thấy manh mối."

Nghe vậy, Nguyễn Tinh Vãn chợt nghĩ đến một vấn đề then chốt:

"Các người đã đưa chúng tôi đến đây bằng cách nào?"

Người của Chu Từ Thâm luôn canh gác xung quanh phòng bệnh, nếu là người lạ, họ tuyệt đối sẽ không cho phép vào.

Ngẫm nghĩ một lát, Nguyễn Tinh Vãn bất ngờ nhận ra:

"Nam Thành... Không, trong tay Chu Từ Thâm có người của anh sao?"

Giang Thượng Hàn nói:

"Câu hỏi này không thuộc phạm vi tôi phải trả lời cô."

Dù anh ta không trả lời, nhưng Nguyễn Tinh Vãn có thể đoán ra, chắc chắn là như vậy.

Nếu không, họ không thể dễ dàng đưa cô và cậu  nhóc đi như thế.

Nhưng cô vẫn cảm thấy rối bời. Những chuyện xảy ra ở Nam Thành trước đây, phần nào đó đều liên quan đến Giang Châu. Ngay cả căn bệnh bất ngờ của con trai cô cũng có thể nói là có sự dàn xếp nào đó giữa Giang Châu và Chung Nhàn.

Nhưng bây giờ Giang Thượng Hàn lại nói anh ta bị đổ oan.

Bản năng mách bảo Nguyễn Tinh Vãn không nên tin lời anh ta, nhưng họ dường như không có ác ý.

Hơn nữa, tình trạng của con trai cô mấy ngày qua thực sự đã cải thiện đáng kể so với trước.

Trong khoảnh khắc này, cô không biết phải quyết định thế nào nữa.

Một tiếng đồng hồ sau, Giang Nguyên bế cậu nhóc trở lại và đặt vào lòng Nguyễn Tinh Vãn, nhưng sắc mặt của anh không còn nhẹ nhàng như trước.

Giang Thượng Hàn hỏi:

"Thế nào rồi?"

"Tình trạng không tốt, nghiêm trọng hơn so với Tiểu Quân."

"Thuốc mới nghiên cứu có hiệu quả không?"

"Có, nhưng hiệu quả không nhiều, chỉ có thể tạm thời khống chế, không thể chữa khỏi."

Nguyễn Tinh Vãn cảm thấy cổ họng khô khốc, giọng khàn khàn hỏi:

"Vậy còn cách nào khác không?"

Giang Nguyên nhìn cô, mỉm cười:

"Đừng lo lắng quá, chắc chắn sẽ có cách. Hơn nữa, cô thấy đó, cả đội ngũ nghiên cứu của chúng tôi đang làm việc hết sức, đã hai, ba ngày nay họ chưa chợp mắt rồi. Cậu bé sẽ không sao đâu."

Nguyễn Tinh Vãn sững sờ. Cô không ngờ rằng tất cả mọi người trong phòng thí nghiệm đều đang làm việc vì con cô.

Xét từ góc độ này, có vẻ như họ thực sự không phải là người đứng sau mọi chuyện.

Chương 1222

Đứng trong câu lạc bộ tư nhân, các nét trên gương mặt Chu Từ Thâm càng thêm lạnh lùng, cả người toát ra sự lạnh lẽo.

Anh vẫn đến muộn một bước.

Lâm Nam nói:

"Chu tổng, có vẻ như Giang Thượng Hàn cố tình tránh mặt chúng ta."

Sắc mặt Chu Từ Thâm trở nên u ám, anh không nói gì.

Lúc này, Lâm Nam nhìn thấy có thứ gì đó phản chiếu ánh sáng trên bàn ăn hình chữ nhật.

Anh bước đến nhặt nó lên, rồi quay đầu nhìn Chu Từ Thâm:

"Chu tổng, anh xem cái này có phải của cậu chủ nhỏ không?"

Chu Từ Thâm nghe vậy, bước nhanh tới.

Lâm Nam cầm trong tay một chiếc khóa trường mệnh, chính là chiếc do Hứa Nguyệt đã đeo cho cậu.

Chu Từ Thâm nhận lấy, siết chặt trong lòng bàn tay.

Quả nhiên, bọn họ đã bị Giang Thượng Hàn đưa đi.

Lâm Nam dè dặt mở lời:

"Chu tổng..."

Chu Từ Thâm nhìn về phía chiếc xe hơi màu đen ngoài cửa, giọng lạnh như băng:

"Nói với người bên Giang gia, nếu đến 8 giờ sáng mai tôi không thấy Nguyễn Tinh Vãn và đứa trẻ, thì ném cô ta xuống sông."

"Vâng, tôi sẽ đi xử lý ngay."

Không xa đó, Giang Sơ Ninh đang ngồi tựa vào cửa sổ xe, cố gắng nghe xem họ đang nói gì, nhưng khoảng cách quá xa, cô không nghe được gì.

Khi thấy họ bước tới, cô hỏi:

"Anh đã tìm thấy Giang Thượng Hàn chưa?"

Ánh mắt Chu Từ Thâm rơi trên gương mặt cô, không lạnh không nóng.

Giang Sơ Ninh bị ánh mắt của anh làm cho bối rối, không khỏi rụt cổ lại.

Nửa tiếng sau, ba của Giang Sơ Ninh nhận được tin, rằng cô đang trong tay Chu Từ Thâm, và yêu cầu Giang gia phải giao người của mình ra trước 8 giờ sáng mai.

Giang Cảnh Nghiêu cau mày:

"Chu Từ Thâm nghĩ gì thế? Ninh Ninh  biến mất khỏi tiệc sinh nhật từ khi nào?"

Thuộc hạ trả lời:

"Tôi vừa mới điều tra. Chu Từ Thâm đã đến Giang Châu hai ngày rồi, có vẻ như anh ta đang tìm Giang chủ. Hôm nay, có lẽ nghe tin Giang chủ sẽ đến tiệc sinh nhật của tiểu thư nên anh ta mới đến đó. Còn chuyện tiểu thư bị đưa đi như thế nào..."

Giang Cảnh Nghiêu nghe giọng thuộc hạ ngập ngừng, liền tức giận hỏi:

"Mấy người làm việc kiểu gì vậy, bao nhiêu người mà lại để mặc cho anh ta đưa tiểu thư đi?"

"Không phải đâu, là tiểu thư chủ động đi theo anh ta. Chúng tôi không nhận được thông tin trước, không rõ đã xảy ra chuyện gì, nên lúc tiểu thư rời đi, không ai ngăn cản."

Nghe vậy, Giang Cảnh Nghiêu ngồi phịch xuống ghế, thở dài một hơi:

"Còn Giang Thượng Hàn thì sao?"

"Ngài cũng biết, hành tung của Giang chủ chúng tôi luôn không nắm được, nên tình hình cụ thể thì chưa rõ."

"Thông báo cho Giang Thượng Hàn. Nếu Ninh Ninh gặp chuyện gì, tôi sẽ không bỏ qua dễ dàng!"

"Dạ vâng."

Không lâu sau, thông tin này đến tai Giang Thượng Hàn.

Rất nhiều thành viên trong Giang gia, đứng đầu là Giang Cảnh Nghiêu, gây sức ép, yêu cầu anh ta ngay lập tức giải quyết chuyện này và đưa Giang Sơ Ninh về nhà.

Bên ngoài phòng thí nghiệm, Giang Nguyên hỏi:

"Giờ phải làm sao? Chu Từ Thâm chắc không chỉ nói suông đâu, với tính cách của anh ta, chuyện gì cũng dám làm."

Giang Thượng Hàn cất điện thoại:

"Sáng mai, đưa Nguyễn Tinh Vãn đi."

"Liệu có ổn không? Anh ta yêu cầu cả hai người cơ mà."

"Không được thì cứ để anh ta đẩy Giang Sơ Ninh xuống sông, trời chưa lạnh lắm, không c.h.ế.t được đâu."

Giang Nguyên: "..."

Giang Nguyên lại hỏi:

"Nhưng chắc chắn Nguyễn Tinh Vãn sẽ không chịu đi, anh định thuyết phục cô ấy thế nào?"

Giang Thượng Hàn đút một tay vào túi quần:

"Cô ấy sẽ đi."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK