Mục lục
Tình Yêu Ngọt Ngào Và Ấm Áp
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tuy nhiên, lời còn chưa dứt, từ phòng ngủ bước ra một người phụ nữ mặc váy ngủ dây, thân hình nóng bỏng.

Người phụ nữ nhìn cô, dáng vẻ lười biếng:

"Who are you?"

“Sorry, sorry…”

Bùi Sam Sam vừa lùi ra ngoài, cảm thấy là lạ, nơi này đã cho thuê lại rồi sao?

Người phụ nữ gọi cô lại:

“Wait.”

Bùi Sam Sam dừng bước, tiếp tục xin lỗi:

“Sorry, my friend used to live here…”

Người phụ nữ không rõ có tin lời cô hay không, chỉ hơi nheo mắt lại, khoanh tay trước ngực, từng bước tiến gần cô.

Đúng lúc này, từ trong nhà vang lên một giọng nam quen thuộc:

“Amanda.”

Cả người phụ nữ và Bùi Sam Sam đồng thời quay đầu nhìn.

Giây tiếp theo, Daniel bước ra.

Amanda hỏi:

“Bạn anh à?”

Daniel gật đầu, nhìn về phía Bùi Sam Sam:

“Cô tìm tôi có việc gì?”

Bùi Sam Sam gần như c.h.ế.t sững tại chỗ, há miệng, nhưng không thể thốt nên lời.

Cô đến đây với hy vọng lớn lao được gặp lại anh, nhưng không ngờ lại gặp trong tình huống này.

Bùi Sam Sam nhìn anh từ trên xuống dưới, có vẻ ổn, không bị thương, chắc là cô nghĩ nhiều.

Người phụ nữ ngồi xuống ghế sofa, mở một chai rượu vang, thảnh thơi nhâm nhi.

Một lúc sau, cô mới tìm lại được giọng nói, nhưng cũng không biết phải nói gì:

“Tôi nghe Tinh Tinh nói anh gặp chuyện… lại nghĩ đến mấy chậu cây ở đây có khi nào héo rồi không, nên tôi đến xem thử.”

“Tôi không sao, cô đi đi.”

Bùi Sam Sam theo phản xạ quay người, bước được hai bước lại không kìm được, mắt đỏ hoe, quay đầu mắng:

“Anh bị bệnh à! Anh không biết Tinh Tinh và Chu Từ Thâm còn tưởng anh đang trong tay Lâm Chí An sao? Họ đang phải thế chấp tài sản của Lâm thị để cứu anh! Vậy mà anh… anh lại ở đây với người phụ nữ này…”

Nghe vậy, Daniel khựng lại, đôi mày hơi nhíu nhưng không lộ rõ.

Một lát sau, anh nói:

“Phiền cô chuyển lời tới họ, không cần làm những chuyện đó vì tôi.”

Bùi Sam Sam đáp:

“Muốn nói thì tự đi mà nói, liên quan gì đến tôi!”

Dứt lời, cô quay người bước đi, đóng cửa thật mạnh.

Chỉ khi nghe thấy tiếng thang máy rời đi, Daniel mới thu lại ánh nhìn.

Trên sofa, Amanda nhấp ngụm rượu vang, hứng thú hỏi:

“Bạn gái mới của anh à?”

Giọng Daniel lạnh hơn:

“Không phải. Cũng chẳng liên quan gì đến cô.”

Amanda cười:

“Tiếc nhỉ, để cô ấy ở lại với anh thì tốt biết bao.”

Daniel vừa định nói gì đó, liền bắt đầu ho dữ dội. Ngay sau đó, m.á.u thấm ra từ vai và lưng anh.

Amanda bước tới, lấy từ túi áo ngủ một ống tiêm định dùng cho Bùi Sam Sam, rồi tiêm vào cánh tay Daniel. Cô lắc đầu:

“Tôi đã bảo anh đừng cử động lung tung, lại làm tôi phí mất một mũi.”

Ý thức của Daniel dần mơ hồ, anh cố gắng hỏi:

“Bên ngoài bây giờ thế nào?”

“Bạn gái anh vừa nói rồi còn gì. Tôi không ngờ anh lại đáng giá như vậy, làm tôi cũng động lòng đấy. Giao anh ra chắc cũng không lỗ.”

Amanda vừa nói, vừa cảm thán:

“Nhưng đáng tiếc, thứ tôi muốn nhất vẫn là mạng của anh.”

Daniel nói:

“Tôi đã nói cô ấy không phải bạn gái tôi, đừng động vào cô ấy.”

Amanda đỡ anh vào phòng ngủ, ném lên giường:

“Không phải bạn gái anh, anh lo gì? Giờ cô ấy còn chưa đi xa, hay là tôi kéo cô ấy về đây chơi với anh nhé?”

“Cô dám.”

Trước khi chìm vào hôn mê, Daniel chỉ kịp để lại vài lời—

“Nếu cô dám động vào cô ấy, tôi nhất định sẽ khiến cô sống không bằng chết.”

Chương 1454

Ngày hôm sau, khi Nguyễn Tinh Vãn còn đang mơ màng ngủ, cô nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên.

Cô trở mình, đá đá vào người Chu Từ Thâm bên cạnh, vùi đầu vào gối:

“Ra mở cửa đi.”

Vài giây sau, Chu Từ Thâm kéo chăn ra, bước tới cửa, mở cửa.

“Chị Tinh Vãn, chị Sam.....…”

Nhìn thấy gương mặt lạnh lùng đến dọa người của Chu Từ Thâm, lời còn lại của Giang Sơ Ninh bị nghẹn lại trong cổ họng. Cô tròn xoe mắt nhìn anh.

Chu Từ Thâm mặt không biểu cảm, nói:

“Có chuyện gì, nói đi.”

Giang Sơ Ninh cảm giác như có một luồng khí lạnh siết chặt lấy cổ mình, khiến cô không phát ra được tiếng nào.

Thấy cô không nói gì, Chu Từ Thâm định đóng cửa thì Giang Sơ Ninh lấy hết can đảm, lách qua khe cửa vào trong.

Vừa chạy vào, cô vừa hét lên:

“Chị ơi, cứu em với!”

Khi chạy tới trước cửa phòng ngủ, Nguyễn Tinh Vãn đã bước ra, rõ ràng còn ngái ngủ, vừa dụi mắt vừa hỏi:

“Sao thế?”

Giang Sơ Ninh đứng trước mặt cô, nuốt nước bọt rồi nói:

“Là chị Sam Sam… Em vừa qua tìm chị ấy, thấy chị ấy cứ trùm chăn khóc mãi. Em hỏi có chuyện gì, chị ấy cũng không nói.”

Nói xong, cô lo lắng nói tiếp:

“Chị ơi, chị Sam Sam có phải vẫn đang trách em không? Em biết em sai rồi, chị ấy muốn đánh muốn mắng gì cũng được, em không phản kháng đâu…”

Nghe vậy, Nguyễn Tinh Vãn tỉnh táo hơn một chút:

“Chị qua xem thử.”

Giang Sơ Ninh gật đầu, đi theo sau cô.

Đi chưa được mấy bước, nhìn thấy Chu Từ Thâm vẫn đứng ở cửa ra vào với gương mặt lạnh tanh, Giang Sơ Ninh sợ hãi bám chặt lấy áo Nguyễn Tinh Vãn, chạy vội ra khỏi nhà.

Đến trước cửa phòng Bùi Sam Sam, bên trong đã không còn tiếng khóc.

Khi Nguyễn Tinh Vãn đẩy cửa bước vào, Giang Sơ Ninh đứng ngoài nhìn, vẻ mặt đầy căng thẳng và lo lắng.

Trong phòng, Bùi Sam Sam ngồi trên giường, đôi mắt vô hồn, sưng đỏ như quả óc chó, thỉnh thoảng vẫn nấc nhẹ.

Nguyễn Tinh Vãn từ từ bước lại gần, ngồi xuống bên cạnh cô, nhẹ nhàng hỏi:

“Sam Sam, sao thế?”

Nghe giọng cô, Bùi Sam Sam quay đầu lại, ôm chặt lấy Nguyễn Tinh Vãn rồi bật khóc lớn:

“Hu hu hu, là lỗi của mình, mình đúng là nói mà không làm được. Mình không sống đúng với lời hứa trở thành một cô nàng đào hoa, nên ông trời trừng phạt mình rồi…”

Nguyễn Tinh Vãn dở khóc dở cười, vỗ nhẹ lên lưng cô:

“Có chuyện gì xảy ra vậy?”

Bùi Sam Sam khóc một lúc lâu, rồi mới nấc lên nói:

“Daniel có gọi cho cậu không?”

Nguyễn Tinh Vãn sững người một chút, rồi lắc đầu:

“Cậu liên lạc được với anh ấy rồi sao?”

“Đêm qua… đầu óc mình tự nhiên hồ đồ, chạy tới nhà anh ta định tưới nước cho mấy chậu cây, ai ngờ lại thấy anh ta và một người phụ nữ xinh đẹp, gợi cảm bước ra từ phòng ngủ.”

Vừa nói, Bùi Sam Sam lại khóc càng thảm thiết:

“Mà lúc đó mình chỉ mặc áo thun ngắn tay với quần lửng, vừa nhìn đã thấy thua khí thế rồi…”

Nguyễn Tinh Vãn nghe chưa rõ:

“Ý cậu là, Daniel đã về nhà, và còn ở cùng một người phụ nữ?”

Bùi Sam Sam từ trong lòng cô ngẩng đầu lên, nghẹn ngào gật đầu.

Ngay sau đó, cô lại nức nở nói:

“Mọi người đừng quan tâm tới sống c.h.ế.t của anh ta nữa, anh ta bây giờ đang vui vẻ tự tại lắm.”

Nguyễn Tinh Vãn khẽ nhíu mày, nhất thời không nói gì.

Bùi Sam Sam lại tiếp:

“Tinh Tinh, mình thật sự tận mắt nhìn thấy mà, cậu phải tin mình.”

Nguyễn Tinh Vãn thu lại suy nghĩ:

“Mình tin cậu, nhưng mình cảm thấy có chút kỳ lạ.”

“Kỳ lạ chỗ nào?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK