Mục lục
Tình Yêu Ngọt Ngào Và Ấm Áp
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bùi Sam Sam thở dài:

“Nói thật, mình cũng muốn về nhà xem sao, nhưng mà về nhà trong tình trạng thế này, mình sợ mẹ mình đánh c.h.ế.t mình mất.”

Nguyễn Tinh Vãn hỏi:

“Cậu vẫn chưa nói với dì à?”

“Đâu dám nói, chưa cưới mà đã mang thai, cậu cũng biết quan hệ của mình với Daniel mà… nói chung là như vậy, mẹ mình biết chắc đánh c.h.ế.t mình luôn đó.”

Bùi Sam Sam tựa vào tường, tưởng tượng một cách đẹp đẽ:

“Cậu nói xem, nếu mình đợi đến khi sinh em bé rồi bế nó về ra mắt, liệu mẹ mình có bất ngờ không nhỉ? Dù sao vài năm trước mẹ cũng nói muốn có cháu bế mà.”

“Mình nghĩ có lẽ sẽ là một cú sốc hơn là bất ngờ đấy.”

Bùi Sam Sam: “…”

Haizz.

Nguyễn Tinh Vãn vừa rửa rau vừa nói:

“Vừa hay thời gian này mình cũng ở studio, cậu về nhà một chuyến đi, nói chuyện đàng hoàng với dì.”

“Thôi… thôi bỏ đi, mình vẫn muốn sống.”

Nguyễn Tinh Vãn cười, nghĩ ngợi một chút rồi nói:

“Vậy đợi Daniel về, để anh ấy đi cùng cậu về nhà. Dù dì có giận đến đâu cũng có người chia sẻ bớt cơn giận.”

Mắt Bùi Sam Sam sáng lên:

“Cũng có lý đó!”

Vì mấy chuyện lỡ dở trên đường, khi Nguyễn Tinh Vãn nấu cơm xong và ăn xong thì cũng đã không còn sớm nữa.

Giang Sơ Ninh và Bùi Sam Sam đều lần lượt ngáp dài.

Giang Sơ Ninh vừa định đi rửa bát thì Nguyễn Tinh Vãn nói:

“Hôm nay chị rửa cho, em về nghỉ ngơi đi.”

“À? Nhưng mà Chu Từ Thâm đã dặn em là phải rửa bát mỗi ngày…”

“Không sao đâu, hôm nay em bị thương rồi, trường hợp đặc biệt mà.”

Giang Sơ Ninh liền ôm lấy Nguyễn Tinh Vãn, dụi đầu vào vai cô:

“Cảm ơn chị, chị là tốt nhất.”

Nguyễn Tinh Vãn cười cười:

“Được rồi, mau đi ngủ đi.”

“Chị ngủ ngon nhé!”

Sau khi Giang Sơ Ninh rời đi, Nguyễn Tinh Vãn quay sang nói với Bùi Sam Sam:

“Sam Sam, cậu cũng về nghỉ sớm đi, có chỗ nào không thoải mái thì gọi mình nhé.”

Bùi Sam Sam gật đầu:

“Vậy thì ngủ ngon nhé.”

“Ngủ ngon.”

Đợi họ rời đi hết, Nguyễn Tinh Vãn nhìn những bộ bát đĩa trên bàn đã thay nhiều lần, mỉm cười rồi dọn dẹp vào bếp.

Sau khi rửa bát xong, cô mang quần áo đi vào phòng tắm.

Nửa tiếng sau, vừa ra khỏi phòng tắm, cô nghe thấy tiếng bấm mã khóa ngoài cửa.

Nguyễn Tinh Vãn nghĩ là Bùi Sam Sam hoặc Giang Sơ Ninh quay lại lấy đồ nên đi ra mở cửa.

Cửa vừa mở, cô liền chạm mặt Chu Từ Thâm.

Nguyễn Tinh Vãn ngẩn ra:

“Hôm nay sao anh về sớm vậy?”

Chu Từ Thâm rút tay khỏi nắm cửa, bước vào:

“Anh nghe Trần Bắc nói, người Giang gia tìm đến.”

Nguyễn Tinh Vãn đóng cửa lại, khẽ đáp:

“Cũng may là họ không đưa được Ninh Ninh đi, em ấy chỉ bị thương nhẹ, em đã bôi thuốc rồi, mai là khỏi.”

Chu Từ Thâm quay lại nhìn cô:

“Em thì sao?”

“Em? Không sao mà.”

Chu Từ Thâm nhận lấy khăn từ tay cô, giúp cô lau tóc, chậm rãi nói:

“Lần sau gặp chuyện như vậy, đừng có liều lĩnh xông lên. Lần này là người Giang  gia đến đón cô ấy, nhưng lần sau lỡ đâu là bọn bắt cóc thì sao?”

Nguyễn Tinh Vãn nhất thời cứng họng, không trả lời được.

Chu Từ Thâm tiếp tục xoa tóc cô:

“Vậy nên, lần sau nhớ chạy ra xa một chút.”

Tóc của Nguyễn Tinh Vãn bị anh lau đến rối tung, cô kéo khăn xuống:

“Biết rồi, em sẽ chạy thật xa nếu thấy chuyện này, chẳng ai đuổi kịp em đâu.”

Nghe vậy, Chu Từ Thâm bật cười, lồng n.g.ự.c khẽ rung lên, trông anh có vẻ tâm trạng khá tốt.

Đây là lần đầu tiên trong thời gian này Nguyễn Tinh Vãn thấy anh cười.

Cô ngẩng lên nhìn anh:

“Chuyện ở công ty vẫn chưa giải quyết xong sao?”

“Sắp xong rồi.”

Thấy tóc cô không còn giọt nước nào, anh mới lấy khăn xuốn

“Nhiều nhất là nửa tháng nữa. Lúc trước em không phải  nói muốn đi chơi sao, nửa tháng sau, anh đi cùng em.”

Nguyễn Tinh Vãn nói:

“Còn công ty của anh thì sao?”

Chu Từ Thâm thản nhiên:

“Không lo nữa.”

Chương 1294

Nguyễn Tinh Vãn trầm ngâm một lúc rồi nói:

“Nhưng studio  của em rất bận đấy, hay là anh đợi em tham dự xong Tuần lễ Thời trang?”

Chu Từ Thâm: “…”

Anh nói: “Anh đi tắm đây, em sấy khô tóc đi nhé.”

Nguyễn Tinh Vãn gật đầu:

“Anh đã ăn tối chưa?”

“Anh ăn một chút rồi.”

Trước khi Chu Từ Thâm vào phòng tắm, Nguyễn Tinh Vãn lấy máy sấy ra, sấy tóc cho khô, rồi đứng dậy vào bếp, làm cho anh một ít đồ ăn.

Chẳng bao lâu sau, Chu Từ Thâm bước đến từ phía sau, vòng tay ôm eo cô, khẽ hôn vào tai cô:

“Em thay sữa tắm rồi à?”

“Đúng rồi, em mua trên mạng, có thơm không?”

“Thơm lắm.”

Nguyễn Tinh Vãn nói:

“Em mua cho anh rồi đấy, đừng dùng của em nữa.”

Chu Từ Thâm không đồng ý:

“Tại sao?”

“Sữa tắm của con gái thì thơm hơn, nhưng nếu anh dùng sẽ kỳ lắm, nếu ai đó ngửi thấy, người ta lại nghĩ anh là một kẻ kỳ quặc.”

“Trừ em ra, còn ai rảnh rỗi đến mức mà đến gần anh để ngửi chứ?”

Nguyễn Tinh Vãn: “…”

Cô nghĩ đến cảnh Lâm Nam lại gần Chu Từ Thâm mà ngửi, quả thật rất kỳ quặc.

Nguyễn Tinh Vãn kéo tay anh:

“Được rồi, buông ra, em phải tắt bếp đã.”

Chu Từ Thâm từ từ buông tay, đứng thẳng dậy.

Nguyễn Tinh Vãn bày đồ ăn lên bàn:

“Anh ăn đi, em vào phòng vẽ bản thiết kế đây. Ăn xong để bát đĩa đó là được, đừng rửa, xem như em xin anh đấy.”

Bộ bát đĩa lần này cô rất thích, mới chỉ dùng hai ngày mà vẫn tồn tại ngoan cường qua tay Giang Sơ Ninh. Hy vọng nó có thể tiếp tục “tồn tại” thêm một thời gian nữa.

Chu Từ Thâm khẽ cười, cầm lấy muỗng.

Nguyễn Tinh Vãn trở về phòng ngủ, mở sổ phác thảo và tiếp tục tác phẩm đang dang dở.

Không biết đã qua bao lâu, cửa phòng nhẹ nhàng mở ra.

Chu Từ Thâm tựa vào cửa, một tay đút trong túi quần, yên lặng nhìn cô.

Khi đứng trước đam mê và niềm yêu thích của mình, Nguyễn Tinh Vãn luôn kiên trì không giống ai.

Nếu bốn năm trước cô không kết hôn với anh, có lẽ trên con đường này, cô đã tiến xa hơn rồi.

Sau khi ly hôn, cô biết rất rõ mình thực sự muốn gì.

Còn anh, cứ tưởng rằng mình sống sáng suốt, rốt cuộc lại chỉ là một mớ hỗn độn.

Nguyễn Tinh Vãn vẽ xong bản thiết kế, buông bút, vươn vai rồi quay đầu lại, thấy Chu Từ Thâm đứng ở cửa, chăm chú nhìn cô. Đôi mắt đen của anh sâu thẳm, ánh mắt bình thản.

Bị anh nhìn chăm chú, Nguyễn Tinh Vãn có chút ngại ngùng:

“Anh đứng đó làm gì?”

Chu Từ Thâm khẽ nhướn mày, chậm rãi nói:

“Bị em mê hoặc rồi.”

Nguyễn Tinh Vãn: “…”

Chu Từ Thâm nói tiếp:

“Người phụ nữ nghiêm túc là người đẹp nhất.”

Nguyễn Tinh Vãn: “…”

“Em là người đẹp nhất.”

Cuối cùng cô không nhịn được nữa:

“Được rồi, đủ rồi.”

Chu Từ Thâm nhếch môi cười, đóng cửa rồi bước vào:

“Xong chưa?”

“Cũng gần xong rồi.”

Chu Từ Thâm bước tới, bế cô lên đặt lên giường:

“Vậy ngủ thôi.”

Nguyễn Tinh Vãn trợn mắt nhìn anh:

“Ngủ thì ngủ, anh động tay động chân làm gì?”

Ngón tay Chu Từ Thâm vén lọn tóc trước mặt cô, cúi xuống cắn nhẹ lên môi cô:

“Chuẩn bị trước khi ngủ.”

Những lời còn lại của Nguyễn Tinh Vãn đều bị anh nuốt vào trong.

Nụ hôn của anh từ môi cô lướt dần xuống, dừng lại nơi xương quai xanh.

Cảm giác hơi đau nhẹ truyền đến, Nguyễn Tinh Vãn khẽ rên.

Chu Từ Thâm cắn nhẹ vào dây áo ngủ của cô, kéo xuống, rồi lại phủ lên.

Đôi mắt Nguyễn Tinh Vãn dần ngấn nước, tay vòng qua cổ anh, hơi thở gấp gáp.

Bàn tay lớn của Chu Từ Thâm dừng lại bên eo cô, nhẹ nhàng vuốt ve, nhưng không tiến thêm bước nào.

Nguyễn Tinh Vãn với ánh mắt mơ màng nhìn anh: “?”

Chu Từ Thâm cúi xuống, thì thầm bên tai cô.

Nguyễn Tinh Vãn trừng mắt nhìn anh, nhưng vì ánh mắt quá đỗi dịu dàng, không có chút sát thương nào.

Đôi mắt đen của Chu Từ Thâm hiện lên ý cười:

“Nhanh lên nào, bảo bối.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK