“Nghe rõ chưa, ngủ đi.”
Nguyễn Tinh Vãn từ từ nhìn về phía anh, kiên quyết nói:
“Bác sĩ chỉ đưa ra kiến nghị, tôi có thể không nghe mà.”
Chu Từ Thâm nhíu mày, môi mỏng hơi mím lại.
Nguyễn Tinh Vãn thấy vậy biết anh lại sắp không nói được gì hay ho, liền kéo chăn qua,xoay người và nhắm mắt lại:
“Được rồi, tôi đi ngủ đây, mai nói sau.”
Phía sau, không còn âm thanh nào.
Nguyễn Tinh Vãn thật sự khá mệt, toàn thân không có tinh thần và sức lực, nhắm mắt không bao lâu liền chìm vào giấc ngủ.
Không biết đã qua bao lâu, cô cảm thấy bên cạnh hơi lún xuống, có người ôm cô từ phía sau.
Có lẽ do sống chung lâu ngày, dù ở trong bệnh viện, cô cũng không cảm thấy chút không thoải mái nào, theo thói quen xoay người, chui vào trong vòng tay của anh.
Chu Từ Thâm ôm lấy eo cô, cằm dựa trên đỉnh đầu cô, lạnh lẽo trong đôi mắt dần dần tan chảy.
Hôm nay cô hoàn toàn không có ý định kể cho anh nghe.
Chu Từ Thâm không dám tưởng tượng, nếu như anh không đến, cô ngất xỉu ở đó sẽ ra sao.
Nghĩ đến đây, cơn tức giận trong lòng anh lại dâng lên, thấy cô thở đều đều, ngủ say, anh cúi đầu cắn nhẹ lên môi cô, để lại dấu răng mờ mờ.
Nguyễn Tinh Vãn đau đớn nhíu mày, vừa định giơ tay đẩy anh ra, anh đã rời môi ra trước, sau đó lại ôm chặt cô.
Sau những chuyện như vậy, cô ở lại bệnh viện vẫn tốt hơn.
Để khỏi phải lo lắng cho những tình huống rắc rối khác.
…
Tại đồn cảnh sát.
Khi mọi việc xử lý xong, đã là 11 giờ đêm.
Nguyễn Quân vốn dĩ đã giả c.h.ế.t để trốn tù, lại đang trong thời gian thi hành án, bị đưa thẳng vào tù, sẽ chỉ thẩm vấn lại khi có tiến triển mới về vụ giấu xác.
Tuy nhiên, khi bị dẫn đi,ông ta vẫn liên tục mắng chửi Nguyễn Thầm, nói rằng dù sao ông ta cũng là ba cậu, cả đời này cậu không thể thoát khỏi cái bóng của ông ta.
Trong suốt quá trình, Nguyễn Thầm không biểu lộ cảm xúc, không nói một lời nào.
Ra khỏi đồn cảnh sát, Bùi Sam Sam nói:
“Tiểu Thầm, ông ta chỉ là một kẻ điên, những gì ông ta nói chỉ là lời dối trá, em không cần phải nghe.”
Nguyễn Thầm không biết đang nghĩ gì, nghe thấy giọng cô, thu lại dòng suy nghĩ, gật đầu, chỉ nói một câu ngắn gọn:
“Được.”
Bùi Sam Sam mở miệng, nhưng không biết nên nói gì.
Đó đúng là sự an ủi không hiệu quả.
May mắn là Daniel kịp thời lên tiếng, nói với Nguyễn Thầm:
“Thời gian không còn sớm nữa, tôi đưa cậu về trường nhé.”
Nguyễn Thầm nói:
“Không cần đâu, trường đã đóng cửa rồi.”
“Vậy thì ở lại chỗ tôi đi?”
“Không cần.”
Bùi Sam Sam hỏi:
“Vậy tối nay em sẽ ở đâu?”
Nguyễn Thầm nói:
“Không cần lo cho em, em có chỗ để đi.”
“Không được, chị phải đưa em về trường an toàn thì mới được về nhà, nếu không chị không thể ăn nói với chị gái em.”
Bùi Sam Sam lấy ra “vũ khí bí mật”
“Hơn nữa, chị em giờ vẫn đang nằm trong bệnh viện, em không thể để chị ấy phải lo lắng cho em trong lúc này được.”
Nghe vậy, Nguyễn Thầm nhíu mày, không nói gì.
Daniel lại nói:
“Được rồi, tối nay cậu ở đó đi, dù sao tôi cũng không về, sẽ không ai làm phiền cậu.”
Bùi Sam Sam cảm thấy có điều gì đó không ổn, không nhịn được quay đầu nhìn anh.
Vừa đúng lúc, Daniel cũng đang nhìn cô.
Bùi Sam Sam: “…”
Quả thật là việc tốt thì không đến, mà chỉ thấy việc xấu đến.
Người này chắc chắn không phải sẽ đi theo cô chứ?
Bùi Sam Sam hoàn toàn phớt lờ ánh mắt của anh, lại nói với Nguyễn Thầm:
“Nếu em muốn ở khách sạn cũng được.”
Sau một hồi, Nguyễn Thầm mới nói:
“Em đi bệnh viện.”
Bùi Sam Sam nói:
“Bây giờ Chu Từ Thâm chắc hẳn đang ở bên cạnh chị gái em, em không sợ anh ta mắng em sao?”
Nguyễn Thầm mím môi, rồi nói:
“Em sẽ không vào.”"
Chương 966
Bùi Sam Sam ban đầu còn muốn khuyên nhủ Nguyễn Thầm, nhưng vừa định mở miệng thì lại cảm thấy có chút bất lực.
Cậu bé này, tính khí còn cứng đầu hơn cả Nguyễn Tinh Vãn.
Daniel nói:
"Vậy chúng ta cùng đi qua đó đi, tôi cũng muốn thăm cô Nguyễn."
Bùi Sam Sam: "…"
Ở đâu cũng có chuyện của anh.
Khi đến bệnh viện, cả ba người đứng trước cửa phòng bệnh, thấy bên trong đã tắt đèn.
Bùi Sam Sam thì thầm:
"Chắc là đã ngủ rồi, chúng ta về thôi?"
Nguyễn Thầm ngồi trên ghế bên cạnh, đầu dựa vào tường, bình thản nói:
"Hai người về đi, em ở đây được rồi."
"Nhưng mà em............…"
Bùi Sam Sam còn chưa nói xong đã bị Daniel kéo lại.
Anh ta nói với Nguyễn Thầm:
"Vậy chúng tôi đi trước, có chuyện thì gọi điện."
Nguyễn Thầm nhẹ nhàng ừ một tiếng.
Daniel kéo Bùi Sam Sam ra khỏi bệnh viện, cô mới vật lộn kéo tay ra, nhíu mày:
"Sao có thể để tiểu Thầm một mình đứng ngoài phòng bệnh như vậy, em ấy…"
"Cậu ấy tối nay sẽ không có tâm trạng mà ngủ đâu."
Daniel giải thích
"Thà để cậu ấy ở đây, còn hơn không biết sẽ làm ra chuyện gì dại dột ở những nơi khác, chỗ này, ít nhất có người của Chu Từ Thâm canh chừng, hơn nữa cô Nguyễn ở bên trong, cậu ấy sẽ không liều lĩnh."
Bùi Sam Sam cảm thấy lời Daniel nói có chút hợp lý.
Dù sao đi nữa, người chịu tổn thương và ảnh hưởng lớn nhất trong sự việc này chính là tiểu Thầm.
Cậu ấy sao lại phải gánh chịu chuyện có người ba tồi tệ như vậy, nếu như cậu ấy không phải là con ruột của Nguyễn Quân thì tốt biết bao.
Daniel thấy cô có chút thất thần, lại gần hỏi:
"Cô đang nghĩ gì vậy?"
Bùi Sam Sam ngẩng đầu thấy gương mặt gần ngay trước mắt, theo phản xạ lùi lại, nhưng không ngờ phía sau là bậc thang, cả người mất thăng bằng ngã ra sau.
Daniel thấy vậy, nhanh chóng giơ tay ôm lấy eo cô, kéo cô lại.
Bùi Sam Sam mặt mũi lập tức trở nên khó xử, hôm nay sao cứ liên tục xảy ra những tiếp xúc cơ thể như vậy? Khiến cho cô cảm giác như mình cố ý vậy.
Khi đứng vững lại, cô kéo xa khoảng cách giữa hai người, mỉm cười một cái:
"Hôm nay phiền anh nhiều rồi, chúng ta ở đây chia tay nhé, tôi…"
"Bây giờ cô ở đâu?"
"À?"
Daniel nói:
"Tối qua tôi đã đến chỗ cô, không có ai."
Bùi Sam Sam lầm bầm:
"Xảy ra chuyện như vậy, ai dám ở đó nữa."
Chờ đã, khoan, anh ta tìm cô làm gì?
Daniel lại hỏi:
"Cô có ở khách sạn không?"
Bùi Sam Sam do dự gật đầu, không chắc lắm rằng anh ta hỏi điều này là có ý gì.
"Tôi sẽ đưa cô đi."
"Không cần đâu, cảm ơn, tôi tự bắt taxi được rồi."
Ngay khi Daniel mở miệng, Bùi Sam Sam gần như đồng thời từ chối.
Nói xong, cô nhanh chóng lao ra bên đường, thấy con phố vắng tanh, không chỉ taxi mà ngay cả xe cá nhân cũng rất hiếm.
Cô lấy điện thoại ra, gọi xe online.
Tài xế đang trên đường đến, cách cô 5 km.
Bùi Sam Sam nhận ra Daniel không rời đi, cứ đứng sau lưng cô, cảm thấy hơi khó chịu, vừa định hủy chuyến xe để gọi một chiếc gần hơn, thì hệ thống thông báo rằng đây là tài xế gần nhất với cô.
Cô không còn cách nào khác đành phải chờ.
Trong khi Daniel đứng đó, dường như cũng không có ý định tiến lại, không biết đang làm gì.
Bùi Sam Sam hai tay nắm chặt điện thoại, cả người đều cứng nhắc, khó khăn kiểm soát bản thân giữ dáng vẻ không thể chê vào đâu được.
Sau khoảng mười phút, một chiếc xe hơi màu trắng cuối cùng dừng lại trước mặt cô.
Bùi Sam Sam xác nhận biển số xe, vội vàng mở cửa xe lên xe.
Khi cô rời đi, Daniel ghi lại biển số, rồi từ từ quay người rời đi.
Tối nay anh còn nhiều việc khác phải làm, nên không thể tiếp tục theo sau cô.