Vừa chạy, cô vừa cẩn thận quay đầu nhìn lại.
Quả nhiên, việc không chú ý nhìn đường đã khiến cô ngã nhào vào một đống lá cây vừa được người giúp việc quét dọn xong nhưng chưa kịp xử lý.
Ngay lập tức, cô bị một đống lá cây phủ kín.
Giang Sơ Hàn đứng yên nhìn cảnh đó, giơ tay lên xoa xoa thái dương.
May là có nhiều lá cây, Giang Sơ Ninh không bị thương, nhanh chóng đứng dậy và chạy đi với tốc độ càng nhanh hơn.
...
Buổi tối, Nguyễn Tinh Vãn và Bùi Sam Sam vừa rời khỏi studio thì nhìn thấy một người đàn ông đã chờ sẵn bên ngoài.
Bùi Sam Sam nói:
“Xin lỗi nhé, hôm nay bận quá, anh đợi lâu chưa?”
Chung Văn Bác cười:
“Không đâu, anh cũng vừa mới đến thôi.”
Nói xong, anh quay sang nhìn Nguyễn Tinh Vãn, khẽ gật đầu chào hỏi.
Thời gian gần đây, kể từ khi Chung Văn Bác và Bùi Sam Sam xác định mối quan hệ, anh đều đến đón cô tan làm mỗi ngày, cùng nhau ăn tối rồi đưa cô về nhà.
Làm những việc mà các cặp đôi thường hay làm.
Nguyễn Tinh Vãn mỉm cười:
“Vậy mình không làm phiền hai người nữa, mình về trước.”
Bùi Sam Sam vẫy tay với cô:
“Đi cẩn thận nhé, về nhà nhớ nhắn mình một tin.”
“Được, hai người đi đi.”
Bùi Sam Sam và Chung Văn Bác quay người rời đi.
Nguyễn Tinh Vãn nhìn theo bóng lưng của họ, thở dài.
Khoảng cách giữa hai người đó, còn đủ để đứng thêm một người nữa.
Nhìn là biết, mối quan hệ của họ không hề có tiến triển gì.
Có lẽ Bùi Sam Sam nói đúng, khi trong lòng vẫn còn một người khác, thì sẽ chẳng bao giờ thực sự buông bỏ được.
Nguyễn Tinh Vãn lắc đầu, thu lại ánh mắt, đi về hướng nhà mình.
Trên đường về, cô chợt nhớ tới chuyện tối qua đã nói sẽ nấu canh cho Chu Từ Thâm, liền tiện đường ghé vào siêu thị mua khá nhiều đồ.
Về đến nhà, Nguyễn Tinh Vãn rửa sạch sườn, đặt lên bếp đun.
Cô lại đi sắp xếp những món đồ vừa mua vào tủ lạnh.
Hôm qua, để tránh việc bị Chu Từ Thâm phát hiện hộp đựng thuốc, cô đã nói đó là hải sản. Để không bị lộ, hôm nay cô cố tình mua thêm một thùng hải sản, đặt vào tủ lạnh, vừa vặn che khuất hộp thuốc.
Làm xong mọi việc, nước trên bếp cũng đã sôi.
Nguyễn Tinh Vãn tắt bếp, đổ nước luộc sườn, rồi đặt lại lên bếp.
Cô cầm điện thoại gọi cho Chu Từ Thâm.
Chuông reo khá lâu mới có người nghe máy.
Nguyễn Tinh Vãn vừa định mở miệng, liền nhớ lại bài học lần trước, liền xác nhận:
“Anh không phải đang họp chứ?”
Đầu dây bên kia, giọng anh trầm thấp khẽ cười:
“Anh vừa ra khỏi phòng họp.”
Nguyễn Tinh Vãn thở phào nhẹ nhõm, vậy là tốt rồi.
Cô lại hỏi:
“Em đã làm xong bữa tối, anh khi nào về vậy?”
Chu Từ Thâm nói:
“Còn một lúc nữa, em không cần chờ, cứ ăn trước đi.”
Nguyễn Tinh Vãn nhìn đồng hồ, đã tám giờ rưỡi.
Cô đáp:
“Được rồi, em biết rồi.”
Cúp điện thoại, Nguyễn Tinh Vãn ngồi xuống ghế sô pha, lấy tập phác thảo ra.
Cô cũng chưa đói lắm, để lát nữa ăn cũng không muộn.
Vừa cầm bút lên, cô đã nghe thấy tiếng gõ cửa bên ngoài.
Nhưng không phải cửa nhà cô.
Tầng này chỉ có cô và Bùi Sam Sam ở, ngoài ra còn hai căn hộ của Chu Từ Thâm mà anh đã mua nhưng vẫn để trống.
Ai đang gõ cửa?
Chương 1546
Nguyễn Tinh Vãn đặt đồ trong tay xuống và đi ra phía cửa.
Cô đứng trước màn hình hiển thị, nhưng không thấy ai bên ngoài.
Nguyễn Tinh Vãn mở cửa, nhìn xung quanh. Đúng lúc cô định đóng cửa lại, thì từ xa truyền đến một giọng nam trầm khàn:
“Cô Nguyễn.”
Nguyễn Tinh Vãn nhìn qua, ở gần thang máy, cô nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Cô ngây người trong vài giây rồi mới mở miệng:
“Daniel?”
Người đàn ông bước tới gần cô, gương mặt tái nhợt, dáng người cao lớn có chút lảo đảo.
Daniel cố gượng cười, hỏi:
“Sam Sam không có ở đây sao?”
Nguyễn Tinh Vãn mở miệng nhưng khi nhìn thấy tình trạng của anh, lời nói như nghẹn lại trong cổ họng. Cô bước sang một bên:
“Anh vào trong trước rồi nói chuyện.”
Daniel nói:
“Không cần đâu, tôi không thể ở bên ngoài quá lâu. Nếu Sam Sam không có ở đây, tôi sẽ quay lại sau.”
Nói đến đây, anh dừng lại một lúc, dường như muốn nói gì đó với Nguyễn Tinh Vãn nhưng lại cảm thấy những điều này nên giải thích trước mặt Bùi Sam Sam thì tốt hơn.
Nguyễn Tinh Vãn hỏi:
“Anh không sao chứ?”
Daniel lắc đầu:
“Không sao, dạo này khiến mọi người phải lo lắng, tôi rất xin lỗi.”
“Chỉ cần anh không sao là tốt rồi…”
Nguyễn Tinh Vãn còn rất nhiều điều muốn hỏi, nhưng nhìn dáng vẻ của Daniel, cô có cảm giác anh sắp không trụ nổi, như thể chỉ cần một giây nữa sẽ ngã quỵ xuống.
Ánh mắt Nguyễn Tinh Vãn rơi vào mu bàn tay anh, vẫn còn dán băng y tế.
Xem ra, anh vừa trốn khỏi bệnh viện.
Nguyễn Tinh Vãn nói:
“Để tôi đưa anh đến bệnh viện.”
Daniel đáp:
“Không cần đâu, tôi sẽ tự bắt xe.”
Nói rồi, anh quay người bước vào thang máy.
Nguyễn Tinh Vãn “ấy” lên một tiếng, vội chạy vào phòng khách lấy điện thoại, đi tới cửa thay giày, xong xuôi lại nhớ tới nồi canh còn đang nấu, lại phải quay lại tắt bếp.
...
Trong lúc đó, ở dưới lầu.
Bùi Sam Sam và Chung Văn Bác vừa ăn xong và trở về.
Bùi Sam Sam dừng bước:
“Vậy em lên trước nhé.”
“Sam Sam.”
Chung Văn Bác gọi cô lại, mỉm cười nói:
“Anh đưa em về nhà nhiều lần như vậy rồi, chẳng lẽ không mời anh lên ngồi một chút?”
Nghe vậy, Bùi Sam Sam sững người, có lẽ vì câu nói của anh khiến cô lúng túng.
Chung Văn Bác có vẻ nhận ra cô không thoải mái, bèn nói thêm:
“Vậy để lần sau nhé, để em có thời gian chuẩn bị tinh thần.”
Bùi Sam Sam thở phào nhẹ nhõm:
“Được.”
May mà Chung Văn Bác cho cô lối thoát, nếu không cô thật không biết nên trả lời thế nào.
Bùi Sam Sam vẫy tay với anh:
“Vậy… mai gặp nhé.”
“Mai gặp.”
Bùi Sam Sam khẽ mỉm cười, quay người rời đi.
Nhưng không ngờ, cô vừa đi được hai bước thì bị ai đó giữ lại.
Ngay sau đó, cô bị kéo vào một vòng tay.
Khi chưa kịp phản ứng, giọng của Chung Văn Bác đã vang lên bên tai:
“Anh nghĩ chúng ta nên có chút tiến triển, mức độ này, em có chấp nhận được không?”
Theo phản xạ, Bùi Sam Sam muốn đẩy anh ra, nhưng khi nghe anh nói vậy, tay cô lại buông xuống.
Họ là người yêu, mối quan hệ tiến triển như vậy dường như cũng là điều tự nhiên...
Tuy nhiên, đúng lúc đó, Chung Văn Bác bất ngờ bị ai đó mạnh mẽ kéo ra, sau đó nhận ngay một cú đ.ấ.m vào mặt.
Chung Văn Bác ôm mặt, lùi lại mấy bước.
Bùi Sam Sam kinh hãi hét lên, vội vàng ngăn người đàn ông đang định lao tới.
Cô còn chưa kịp nói gì, Daniel đã kéo cô lại, đứng chắn trước mặt, thấp giọng nói:
“Đừng sợ, tôi ở đây.”