"Bác sĩ kiểm tra cho cô nói không sai... Tuy nhiên, chuyện này cũng có tính xác suất, chỉ cần cô điều dưỡng tốt, vẫn có khả năng mang thai rất lớn."
"Điều dưỡng như thế nào?"
"Uống thuốc, tiêm, duy trì tập thể dục, ngủ sớm dậy sớm, giảm bớt công việc, không có áp lực, nghỉ ngơi tốt."
"Khoảng bao lâu thì có hiệu quả?"
"Chuyện này không thể giải quyết trong một sớm một chiều, thời gian không ai có thể nói chắc chắn, việc uống thuốc tiêm cũng thật sự rất khó khăn, nếu không cô vẫn nên thương lượng với Chu Từ Thâm một chút..."
"Không cần thương lượng, tôi có thể làm được."
Ánh mắt của Nguyễn Tinh Vãn dừng lại ở hai bóng dáng trong vườn, cô lẩm bẩm, "Đây cũng là điều duy nhất tôi có thể làm rồi."
"Được rồi, vậy tôi đi chuẩn bị thuốc cho cô." Giang Nguyên nói.
Nguyễn Tinh Vãn thu tầm mắt lại:
"Chuyện này tôi không muốn Chu Từ Thâm biết, tôi sẽ tìm cơ hội nói với anh ấy."
"Được, chuẩn bị thuốc cũng cần vài ngày, không vội."
Giang Nguyên liếc nhìn điện thoại:
"Tôi lên phòng thí nghiệm trước, khoảng 9 giờ rưỡi, cô nhớ dẫn cậu nhóc lên làm trị liệu."
Nguyễn Tinh Vãn gật đầu: "Được."
Giang Nguyên lên lầu, Nguyễn Tinh Vãn đứng yên tại chỗ một lúc, rồi quay lại phòng, lấy ra một cuốn sổ vẽ, lật từng trang trong đó.
Không biết đã qua bao lâu, Nguyễn Tinh Vãn gập cuốn sổ lại, đứng bên cửa sổ.
Trong vườn, cậu nhóc đi lảo đảo, Chu Từ Thâm đang quan sát bên cạnh, vẻ mặt lạnh nhạt, ánh mắt và sự chú ý dường như không đặt vào cậu, nhưng mỗi khi cậu bé suýt ngã, Chu Từ Thâm đều đặt tay vào sau lưng để đỡ.
Cậu vui vẻ chạy, khi không vững, còn tựa vào chân Chu Từ Thâm để điều chỉnh lại tư thế, rồi lại tiếp tục bước về phía trước.
Cảnh tượng không quá ấm áp ấy lại kỳ lạ mà hòa hợp.
Giống như đây là sự ăn ý chỉ có giữa hai người họ.
Nguyễn Tinh Vãn nhìn cảnh này, khóe miệng dần cong lên, sau đó lấy điện thoại ra, gọi một cuộc.
"Louise, chào anh, tôi là Nguyễn Tinh Vãn, xin lỗi vì đã làm phiền, về tuần lễ thời trang mà chúng ta đã nói trước đó, tôi có chuyện muốn bàn với anh."
....................
Trong vườn, mặt trời dần lên, ánh sáng mặt trời có chút chói chang.
Cậu nhóc có lẽ chơi mệt rồi, quay người muốn đi về.
Sau vài bước, cậu nhóc ôm chặt lấy chân Chu Từ Thâm, ngẩng đầu lên nhìn anh, không nhúc nhích.
Chu Từ Thâm cúi người, gõ nhẹ vào cằm cậu bé:
"Muốn ta ôm à?"
Cậu nhóc nhắm mắt lại, nở một nụ cười tươi, nói không rõ:
"Ôm ôm~"
"Giờ mới biết nịnh nọt ta rồi hả?"
Cậu nhócd không hiểu anh đang nói gì, chỉ ôm chặt lấy chân anh không buông, rõ ràng là đã mệt và muốn nhõng nhẽo.
Chu Từ Thâm một tay bế cậu lên, ôm vào lòng, đi được vài bước thì điện thoại của anh vang lên.
Chu Từ Thâm dùng một tay nhận cuộc gọi:
"Nói đi."
Ở đầu dây bên kia, Trần Bắc nói:
" Chu tổng, mới nhận được tin, Giang Vân Trục đã rời khỏi Nam Thành, đi đến Giang Châu rồi."
Chu Từ Thâm đáp:
"Ở Nam Thành còn động tĩnh gì không?"
"Không, mọi thứ bình thường."
"Vậy về phía Tần Vũ Huy thế nào?"
"Anh ta đã không còn đường lui, hiện giờ không có ai giúp đỡ, chuyện sẽ sớm bị bại lộ."
"Trông chừng chặt chẽ, đừng để xảy ra sự cố."
Trần Bắc đáp lời, rồi lại nói:
" Chu tổng, còn một chuyện nữa..."
Vì thấy anh ta ngập ngừng, Chu Từ Thâm liền nói:
"Cứ nói thẳng đi nếu là chuyện nên nói."
Trần Bắc nhanh chóng nói:
"Sáng nay, có người từ Chu gia đến, nói muốn gặp Chu tổng."
"Muốn gặp tôi làm gì?"
"Anh ta không chịu nói, chỉ yêu cầu gặp anh, tôi nói anh đã đi Giang Châu rồi, anh ta bảo khi anh về Nam Thành, nhất định phải liên lạc với anh, nói là có chuyện quan trọng muốn bàn, nhìn vẻ rất gấp gáp."
Trần Bắc tiếp tục:
"Sau khi anh ta đi rồi, tôi có đi kiểm tra, anh ta không phải là người của Đại thiếu gia."
Chương 1492
Cùng lúc đó, tại Nam Thành.
Bùi Sam Sam vừa đến studio thì nhận được cuộc gọi từ Nguyễn Tinh Vãn.
Cô nói:
"Tinh Tinh, cậu bên đó thế nào rồi? Có gặp bảo bối của mình chưa?"
Nguyễn Tinh Vãn đáp:
"Khá tốt, lát nữa mình sẽ gửi video cho cậu, thằng nhóc đã biết đi rồi."
Bùi Sam Sam nói:
"Vậy chẳng mấy chốc là mình sẽ nghe nó gọi mình là "mẹ nuôi" rồi, cậu mau dạy nó đi!"
Nguyễn Tinh Vãn mỉm cười:
"Được rồi."
Im lặng vài giây, Nguyễn Tinh Vãn lại nói:
"Còn chuyện của cậu và Chung Văn Bác thế nào rồi, có quyết định gì chưa?"
Bùi Sam Sam bước vào văn phòng của Nguyễn Tinh Vãn, ngồi xuống ghế sofa, thở dài một hơi:
"Trước tiên thử tiếp xúc một chút đã, bỏ qua những chuyện khác, thì anh ấy là người khá phù hợp để kết hôn. Chín chắn, điềm đạm, hiếu thảo, có công việc ổn định và suy nghĩ riêng, lại không phải kiểu "mama"s boy", mọi chuyện đều có thể thảo luận, hành xử cũng rất có chừng mực, không khó hiểu khi mẹ mình lại thích anh ấy đến vậy."
Cô tiếp tục:
"Cứ dành thời gian tìm hiểu thêm về anh ta, biết đâu mình cũng sẽ thích anh ấy, chuyện tình cảm này, phải nuôi dưỡng từ từ."
Nguyễn Tinh Vãn khẽ mím môi, thực ra cũng có lý, dù sao thì việc Bùi Sam Sam và Daniel không đi đến đâu là điều đã được định sẵn, bây giờ cắt đứt đúng lúc, bắt đầu lại mới là lựa chọn đúng đắn.
Một lúc sau, Nguyễn Tinh Vãn nói:
"Sam Sam, mình có chuyện muốn nói với cậu."
"Có chuyện gì, nói đi."
Nguyễn Tinh Vãn cầm điện thoại, từ từ mở miệng:
"Về tuần lễ thời trang, mình quyết định hủy bỏ."
Bùi Sam Sam ngẩn người:
"Sao vậy? Đây là cơ hội rất tốt với cậu mà."
Nguyễn Tinh Vãn kể lại nguyên văn những gì Giang Nguyên đã nói với cô.
Cô nhẹ giọng:
"Xin lỗi, mình không còn lựa chọn nào khác, tuần lễ thời trang còn hai, ba tháng nữa, có nghĩa là mình phải đợi thêm hai, ba tháng mới bắt đầu điều trị, mình không thể chờ lâu như vậy. Càng sớm giải quyết chuyện này, thằng nhóc sẽ bớt phải chịu đựng thêm một ngày."
Bùi Sam Sam nói:
"Ngốc quá, sao lại xin lỗi mình? Mình hiểu tâm trạng của cậu, mìn không sao cả, chỉ là cảm thấy cậu đã nỗ lực bao lâu, vất vả lắm mới có được cơ hội này, có chút tiếc nuối thôi… Nhưng không sao, cơ hội luôn thuộc về người chuẩn bị sẵn sàng, khi cậu điều trị xong, bé cưng khỏe lại, chúng ta vẫn còn rất nhiều cơ hội."
Nguyễn Tinh Vãn giọng thấp:
"Cảm ơn cậu."
Studio này, là hai người họ cùng nhau thành lập, từ không có gì xây dựng nên từng chút một.
Dù cô là nhà thiết kế, nhưng nếu không có Bùi Sam Sam lo liệu mọi chuyện khác trong studio, cô cũng không thể yên tâm mà chuyên tâm vẽ thiết kế.
Tuần lễ thời trang không chỉ là cơ hội của cô, mà còn là cơ hội để nâng cao danh tiếng cho thương hiệu mà hai người đã xây dựng.
Ngoài cô ra, rất nhiều người đã bỏ công sức vào đó.
Giờ đây, vì cô, mà tất cả đều phải bỏ cuộc.
Bùi Sam Sam nói:
"Cậu đừng coi mình là người ngoài, nếu không có cậu, mình giờ vẫn đang làm công ở Thành Quang, làm sao có thể được tự do làm chủ, tóc mình chắc cũng rụng hết rồi. Gần đây studio cũng khá bận rộn, không tham gia tuần lễ thời trang cũng tốt, đỡ phải căng thẳng. Mà cậu đã nói với bên kia chưa?"
Nguyễn Tinh Vãn gật đầu:
"Mình vừa gọi cho Louise, anh ấy bảo mình suy nghĩ thêm hai ngày rồi cho anh ấy câu trả lời, nhưng mình đã quyết định rồi."
"Vậy thì được, nếu cậu quyết định không đi nữa, chúng ta sẽ điều chỉnh lại công việc sau này, chờ cậu về rồi cùng thảo luận lại."
"Được rồi, Sam Sam.............."