Trên bàn trà chất đầy đồ ăn, bừa bộn hết mức, khiến cô không biết bắt đầu dọn dẹp từ đâu.
Ngay lúc Hứa Loan còn đang loay hoay không biết làm thế nào, giọng nói của Nguyễn Thầm vang lên từ phía sau:
"Chưa ăn tối à?"
Hứa Loan quay đầu, cười gượng hai tiếng:
"Chưa... chưa ăn. Chiều có việc, về muộn. Em ăn chút không?"
Nguyễn Thầm liếc qua bàn trà:
"Chị chắc ăn hết được không?"
Hứa Loan ngồi xuống ghế sofa, hai tay đặt trên đầu gối, nhìn đống đồ ăn trước mặt, trong lòng dâng lên chút áy náy.
Nguyễn Thầm nói không sai, cô thật sự ăn không hết.
Nhưng... đã lâu không ăn mấy món này, món gì cũng muốn thử một chút.
Ngẫm nghĩ một lát, Hứa Loan thử tìm lý do biện minh:
"À, chị không có ý định lãng phí đâu. Ngoài khu chung cư thường có mấy con mèo, chó hoang, đồ ăn thừa chị thường mang ra cho chúng."
Nguyễn Thầm đáp:
"Nhưng những thứ này toàn là đồ dầu mỡ, cay nồng, chúng ăn vào..."
Nói đến đây, Nguyễn Thầm dừng lại vài giây, rồi mới tiếp lời:
"Chị thường ăn như thế này à?"
Hứa Loan vội xua tay:
"Không, không có. Bình thường bận làm việc, làm gì dám ăn thế này. Chỉ mấy tháng thả lỏng một lần thôi."
Nguyễn Thầm không nói gì thêm, ngồi xuống ghế sofa đơn bên cạnh, sắp xếp lại bàn trà bừa bộn. Chỉ trong chốc lát, đống đồ ăn đã được sắp xếp ngay ngắn.
Đúng lúc này, chuông cửa lại vang lên.
Hứa Loan vội đứng dậy:
"Chắc trà sữa tới rồi, để chị đi lấy!"
Cô lấy trà sữa xong, nói lời cảm ơn với người giao hàng rồi quay lại:
"Chị không biết em sẽ đến, chỉ đặt một ly... em muốn uống gì để chị gọi thêm?"
"Không cần, nước lọc là được rồi."
"Vậy đợi chị chút."
Hứa Loan đặt trà sữa lên bàn ăn, cầm lấy chai nước bên cạnh, rót một cốc rồi đặt trước mặt cậu.
Trên màn hình TV, bỗng vang lên tiếng khóc.
Hứa Loan ngẩng đầu, mới nhận ra chương trình tạp kỹ đã chiếu đến đoạn cuối, còn hai phút trước khi kết thúc.
Nguyễn Thầm nghe tiếng cũng nhìn về phía màn hình.
Khung hình tiếp theo hiện lên cảnh hai người họ đứng trước giá sách.
Không biết nghĩ gì, Hứa Loan vội cầm điều khiển từ xa, nhanh chóng tắt TV. Tắt xong mới nhận ra phản ứng của mình hơi quá đà, liền quay sang nở nụ cười ngượng ngùng mà vẫn cố giữ lịch sự:
"Tập này đến đây là hết rồi, sau đó toàn quảng cáo thôi, không có gì đáng xem."
Nguyễn Thầm thu ánh mắt lại, khóe môi khẽ cong nhưng không nói gì.
Hứa Loan ngồi xuống, cố giữ tư thế thật thanh lịch, uống một ngụm trà sữa, rồi ho khẽ hai tiếng:
"Ăn... ăn đi, đồ để lâu nguội mất ngon."
"Được."
Khi ăn, Hứa Loan chợt nhận ra, để TV mở có lẽ sẽ hay hơn. Ít nhất có chút âm thanh nền, không đến nỗi ngượng ngập như bây giờ.
Không khí im lặng và ngượng ngập lặng lẽ lan tỏa trong phòng, khiến bữa ăn trở nên khó tiêu hóa hơn.
Hứa Loan ngồi xổm trước bàn trà, nhìn Nguyễn Thầm:
"Chị của em lại đi Giang Châu nữa à? Khi nào về thế?"
"Chắc không lâu nữa."
"Vậy... cậu nhóc đó sao rồi? Khỏe hơn chưa?"
Nguyễn Thầm đáp: "Đỡ hơn trước nhiều rồi."
Chương 1518
Nói chuyện được vài câu, lại không còn gì để nói.
Hứa Loan bèn cúi đầu, chuyên tâm ăn uống.
Một lát sau, Nguyễn Thầm hỏi:
"Sau khi chấm dứt hợp đồng với Chu Thị, chị có dự định gì không?"
Nhắc đến chuyện này, Hứa Loan thở dài, tựa lưng vào ghế sofa:
"Chị vẫn chưa nghĩ ra. Nhưng mấy năm nay không có kỳ nghỉ nào, nên sau khi giải quyết xong công việc hiện tại, chị định nhân cơ hội này nghỉ ngơi một chút, coi như tự thưởng cho bản thân một kỳ nghỉ. Còn những việc khác, để sau rồi tính."
Nói xong, Hứa Loan hỏi:
"Em sắp nhập học rồi đúng không?"
Nguyễn Thầm "ừ" một tiếng:
"Tuần sau."
Hứa Loan nghĩ ngợi, rồi nói:
"Tốt nhất em nên nói với Gia Hòa, bảo họ sắp xếp một trợ lý cho em. Chị thấy trên mạng đã có rất nhiều thông tin cá nhân của em bị tiết lộ, mọi người biết em học trường nào, khó tránh khỏi việc có fan cuồng làm loạn."
"Em biết rồi."
Hai người cứ thế trò chuyện vu vơ, bầu không khí dần trở nên hòa hợp hơn.
Bất giác, đồ ăn trên bàn trà cũng đã gần hết.
Khi Nguyễn Thầm không chú ý, Hứa Loan lặng lẽ nhìn cậu một lúc lâu.
Cô nghe nói qua về gia cảnh của chị em nhà Nguyễn Tinh Vãn, cũng biết rằng họ đã phải trải qua rất nhiều khó khăn lúc còn nhỏ. Có lẽ vì vậy, cô chưa từng thấy Nguyễn Thầm lãng phí bất kỳ thứ gì...
Cậu tuy ít nói, nhưng sự hiện diện lại chưa bao giờ mờ nhạt.
Lúc nào cũng sạch sẽ gọn gàng, lại còn đẹp trai.
Hứa Loan chợt tò mò, không biết trước đây cuộc sống của cậu như thế nào.
Đang mải mê suy nghĩ, ánh mắt của Nguyễn Thầm bắt gặp cô:
"Sao thế?"
Hứa Loan giật mình, theo phản xạ quay đầu sang hướng khác:
"Không... không có gì. Chỉ là ăn hơi no. Còn em thì sao?"
"Vẫn ổn."
Hứa Loan đứng dậy, bắt đầu dọn rác trên bàn:
"Vậy để chị đi vứt mấy thứ này nhé?"
Nguyễn Thầm đón lấy đồ từ tay cô:
"Để em làm. Trễ rồi, chị không cần xuống dưới đâu."
Hứa Loan đáp:
"Không được. Chị ăn no quá, phải xuống đi dạo một chút, không thì không ngủ được."
Nguyễn Thầm ngừng lại vài giây:
"Vậy đi thay đồ đi."
Hứa Loan: "..."
Cô cúi đầu nhìn, lúc này mới nhận ra mình vẫn đang mặc đồ ngủ.
Hứa Loan lập tức chạy nhanh vào phòng.
Mười phút sau, cô thay xong quần áo, làm tóc, rửa mặt và còn tô thêm son.
Chậm rãi bước ra ngoài, cô đón lấy túi rác trong tay Nguyễn Thầm, bình thản nói:
"Đi thôi."
Nguyễn Thầm cầm đồ của mình lên, khẽ mỉm cười, đi theo sau cô.
Xuống dưới lầu, sau khi vứt rác xong, cả hai đi dạo quanh khu chung cư khoảng nửa tiếng.
Hứa Loan hỏi:
Khi nhập học,em sẽ ở ký túc xá hay vẫn ở căn nhà thuê kia?"
"Nhà thuê."
Cô nghĩ cũng phải, ký túc xá đại học thường rất ồn ào, mà tính cách của Nguyễn Thầm có lẽ sẽ thích sự yên tĩnh hơn.
Họ đi thêm một lát nữa, thấy đã muộn, Hứa Loan liền đề nghị quay về.
Nguyễn Thầm tiễn cô đến trước cửa nhà:
"Vào nhà đi."
Hứa Loan quay đầu lại:
"Giờ này chắc không còn tàu điện ngầm nữa, em về cẩn thận nhé."
Nguyễn Thầm gật đầu:
"Được."
Hứa Loan vẫy tay:
"Vậy hẹn gặp lần sau nhé."
"Ngủ ngon."
Hứa Loan ngập ngừng một chút, mới nói:
"Ngủ ngon."
Đợi cô đóng cửa lại, Nguyễn Thầm mới thu ánh mắt về, đứng tại chỗ vài phút, sau đó đi tới lối thoát hiểm. Cậu nhìn quanh một lượt, xác nhận không có dấu hiệu Tần Vũ Huy xuất hiện, rồi mới chậm rãi rời đi theo cầu thang.