“Chúng tao… chúng tao với mày không thù không oán, sao lại…”
Giang Thượng Hàn khẽ cười nhạt:
“Không thù không oán? Chúng mày cướp tàu hàng của tao, giờ tao chỉ lấy lại đồ của mình, tiện thể thu thêm chút lãi từ chúng mày, có vấn đề gì sao?”
“Bọn tao cũng không biết đây là tàu của mày, là chủ thuê chuẩn bị sẵn, bọn ta chỉ là…”
Giang Thượng Hàn đứng dậy, giọng điệu lạnh nhạt:
“Chủ thuê là ai?”
“Không… không biết, mày cũng biết quy tắc của bọn tao mà, trả tiền là làm việc, từ trước đến giờ chưa từng điều tra thông tin của chủ thuê.”
Người đàn ông nói tiếng Anh cũng đang nằm trên đất, đau đớn nói:
“Bọn tao chỉ là nhận tiền làm việc, còn lại… thật sự không…”
Chưa kịp nói xong, hắn đã ngất đi vì đau đớn.
Lúc này, một thuộc hạ vội vàng bước vào, nét mặt nghiêm trọng:
“Giang chủ, ở Giang Châu xảy ra chuyện rồi.”
...
Hai ngày sau, Nguyễn Tinh Vãn vừa gửi bản thiết kế mới nhất cho Bùi Sam Sam thì trên điện thoại liền xuất hiện một bản tin.
Thấy tiêu đề có chữ "Giang Châu", cô liền nhấn vào xem.
Vừa nhìn nội dung, Nguyễn Tinh Vãn lập tức đứng bật dậy.
Mấy vị trưởng lão của Giang gia được phát hiện đã c.h.ế.t tại nhà cách đây hai ngày, hơn nữa cái c.h.ế.t vô cùng thê thảm, hiện trường đầy máu.
Những vị trưởng lão này bình thường rất ít ra ngoài, nơi lui tới nhiều nhất chỉ là từ đường của Giang gia, và người có mâu thuẫn lớn nhất với họ chính là Giang Thượng Hàn, người đang cố gắng xóa bỏ các quy tắc cũ của Giang gia.
Hơn nữa, khi họ qua đời, Giang Thượng Hàn lại vừa rời khỏi Giang Châu, không rõ đi đâu.
Gia quy của Giang gia là người của họ không được rời khỏi Giang Châu, nhưng anh lại cố tình làm ngược lại.
Vì vậy, nghi ngờ liền đổ dồn về phía anh, người không ở Giang Châu và không thể giải thích.
Sau khi các vị trưởng lão qua đời, gia đình của họ đều tụ tập lại, kiên quyết không chịu an táng thi thể, đặt t.h.i t.h.ể trong linh đường và nhất định muốn Giang Thượng Hàn phải cho một lời giải thích.
Ngay cả Giang lão thái gia ra mặt cũng không thể xoa dịu cơn giận của họ.
Các trưởng lão của Giang gia đều là những người có địa vị và uy tín ở Giang Châu, bị hại cùng lúc nên vụ việc gây ra không ít bàn tán.
Nhưng Giang Thượng Hàn vẫn chưa xuất hiện và cũng không đưa ra bất kỳ lời giải thích nào về sự việc này.
Dần dần, mọi người đều cho rằng chính anh đã g.i.ế.c các vị trưởng lão này.
Nguyễn Tinh Vãn nhìn bản tin, không tự chủ nắm chặt điện thoại, bất chợt nhớ lại, nửa tháng trước, Chu Từ Thâm từng nói với cô rằng nhóm người tấn công William đã cướp tàu hàng của Giang gia.
Vậy thì Giang Thượng Hàn rời khỏi Giang Châu chắc chắn là để xử lý chuyện này.
Nhưng ngay sau khi anh rời đi, các trưởng lão lại đồng loạt bị sát hại, mọi nghi ngờ đều đổ dồn về phía anh - người không có mặt tại Giang Châu để thanh minh.
Trước đó là vụ tấn công William, sau là việc họ đến London, tiếp theo Chu Từ Thâm tìm được manh mối và liên lạc với Giang Thượng Hàn, khiến anh phải rời khỏi Giang Châu để giải quyết đám người đó, rồi ngay sau đó ở Giang Châu lại xảy ra chuyện.
Tất cả những điều này…
Không thể nào là ngẫu nhiên được.
Nguyễn Tinh Vãn bất chợt thấy da đầu tê dại. Đám người tấn công Giang Châu lần này có phải chính là những kẻ trước đây cấu kết với Chung Nhàn để đầu độc đứa trẻ không?
Rốt cuộc chúng muốn làm gì? Hoặc là mục tiêu thật sự của chúng là ai?
Nguyễn Tinh Vãn vội vàng mở điện thoại và gọi cho Giang Nguyên.
Điện thoại tắt máy.
Sắc mặt Nguyễn Tinh Vãn lập tức tái nhợt, cảm thấy như bị rút cạn sức lực.
Cô bình tĩnh lại, gọi cho dì Hứa.
Vẫn là tắt máy.
Nguyễn Tinh Vãn nhắm mắt lại, cắn chặt răng, miệng đắng ngắt như có vị m.á.u chảy ra.
Cố giữ sự bình tĩnh cuối cùng, cô gọi cho Nguyễn Thầm.
Cuối cùng cũng có người nghe máy.
Không đợi Nguyễn Thầm lên tiếng, Nguyễn Tinh Vãn lập tức nói:
“Bây giờ, ngay lập tức đi tìm Trần Bắc, sau đó đón Sam Sam và Giang Sơ Ninh, các em phải ở cùng nhau, không nhận được điện thoại của chị thì không được đi đâu cả.”
Chương 1372
Nguyễn Tinh Vãn tắt mấy, cảm thấy thái dương nhói lên, tim đập nhanh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Cô bình tĩnh lại một lúc, sau đó gọi cho Bùi Sam Sam.
Lúc đó, Bùi Sam Sam đang chụp ảnh cho người mẫu, nhận được cuộc gọi liền nói:
“Sao thế, Tinh Tinh?”
Nguyễn Tinh Vãn hỏi:
“Cậu đang ở studio à?”
“Ừ, mình đang bận chút, lát nữa gọi lại cho cậu nhé.”
Nguyễn Tinh Vãn nói:
“Sam Sam, nghe mình nói này, bên Giang Châu có chuyện rồi, mình không chắc họ có động đến Nam Thành không. Mình đã bảo Tiểu Thầm đến tìm các cậu, mấy ngày này các cậu phải cẩn thận đấy.”
Bùi Sam Sam nghe xong ngẩn người, vô thức gật đầu:
“Ừ, mình hiểu rồi. Để mình chụp xong ở đây rồi sẽ qua chỗ Giang Sơ Ninh ngay.”
“Được rồi, có chuyện gì thì gọi cho mình.”
Nguyễn Tinh Vãn đặt điện thoại xuống và hít một hơi thật sâu.
Dù lo lắng của cô có thể là thừa, nhưng chuyện mấy trưởng lão Giang gia ở Giang Châu bị g.i.ế.c trong một đêm đã cho thấy những kẻ ra tay lần này rất tàn nhẫn, không kiêng dè gì.
Vì vậy, cô nhất định phải đảm bảo an toàn cho họ.
Nguyễn Tinh Vãn thử gọi lại cho Giang Nguyên và Hứa Nguyệt, nhưng vẫn là tắt máy.
Khi cô chuẩn bị ra ngoài, bỗng nghe thấy tiếng gọi yếu ớt từ giường bệnh:
“Tinh Vãn…”
Lúc đầu, cô nghĩ mình nghe nhầm.
Cho đến khi tiếng của William lại vang lên trong phòng:
“Tinh Vãn.”
Nguyễn Tinh Vãn vội vã bước đến bên giường, thấy William đã mở mắt, nhưng ánh nhìn còn mơ hồ, tay giơ lên như đang cố nắm lấy thứ gì đó.
Nguyễn Tinh Vãn cúi xuống, nắm lấy tay ông, giọng nghẹn ngào:
“Con ở đây.”
William nhìn lên trần nhà trong nửa phút, ánh mắt dần lấy lại sự tập trung, quay đầu nhìn cô, mỉm cười yếu ớt:
“Có ba ở đây, con không phải sợ.”
Nghe những lời này, cảm xúc dồn nén trong lòng Nguyễn Tinh Vãn cuối cùng cũng bộc phát, nỗi sợ hãi và lo lắng về điều chưa biết ập đến, nước mắt lăn dài, cô khóc không thành tiếng.
William cố gắng đưa tay còn lại lên, nhẹ nhàng xoa đầu cô, an ủi:
“Không sao đâu.”
Nguyễn Tinh Vãn khóc một lúc lâu mới dần bình tĩnh lại, lau nước mắt trên mặt:
“Con đi gọi bác sĩ.”
Rất nhanh sau đó, bác sĩ đến kiểm tra toàn diện cho William.
Ngoài việc cơ thể hiện tại còn rất yếu, mọi thứ khác đều ổn.
Thời gian này vẫn cần tĩnh dưỡng, tốt nhất là không nên gặp gỡ quá nhiều người.
Sau khi bác sĩ rời đi, William dựa vào đầu giường, nói với Nguyễn Tinh Vãn:
“Vừa rồi, con nói qua điện thoại là bên Giang Châu xảy ra chuyện à?”
Nguyễn Tinh Vãn rót cho ông một ly nước:
“Ba nghe thấy hết rồi sao?”
“Nghe mơ hồ vài điều, nhưng không rõ, đã xảy ra chuyện gì?”
Nguyễn Tinh Vãn nói:
“Bác sĩ vừa nói rồi, ba cần tĩnh dưỡng, không cần lo những chuyện này.”
William cầm lấy ly nước, uống hai ngụm rồi ho vài tiếng mới hỏi:
“Thế còn Daniel, đã tìm thấy chưa?”
Nguyễn Tinh Vãn hơi nhíu mày, khẽ lắc đầu.
Một lát sau, cô nói thêm:
“Nhưng bên công ty, Chu Từ Thâm đang giúp đỡ xử lý, ba không cần lo lắng.”
William im lặng một lúc, không nói gì.
Nguyễn Tinh Vãn biết ấn tượng của Chu Từ Thâm trong mắt ông có lẽ không tốt, nên cô không tiếp tục nhắc đến chuyện này, đứng dậy nói:
“Con đi hỏi bác sĩ xem ba có thể ăn gì được.”
Nói rồi, cô rời khỏi phòng bệnh.
Nguyễn Tinh Vãn vừa ra đến hành lang thì nhận được cuộc gọi từ Nguyễn Thầm, cậu báo rằng cậu đã đến studio rồi, những chuyện tiếp theo sẽ do cậu xử lý, bảo cô yên tâm.
Nguyễn Tinh Vãn gật đầu:
“Mấy ngày này, cứ quan sát tình hình, chắc sẽ không có chuyện gì đâu.”
Hiện giờ tung tích của đứa bé vẫn chưa rõ ràng, cô không muốn bất kỳ ai trong số họ phải chịu tổn thương nào nữa.
Hơn nữa, Giang Châu xảy ra chuyện, không biết mục tiêu tiếp theo của bọn chúng có phải là Giang Sơ Ninh không.
Ngắt máy, Nguyễn Tinh Vãn hít thở sâu để điều chỉnh lại cảm xúc, sau đó bước vào phòng bác sĩ.