Mục lục
Tình Yêu Ngọt Ngào Và Ấm Áp
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nguyễn Tinh Vãn háo hức mở cửa xe, ngắm nhìn thị trấn nhỏ này một cách trực tiếp hơn.

Chu Từ Thâm bước đến bên cạnh cô:

"Em có thích nơi này không?"

Nguyễn Tinh Vãn gật đầu: "Thích."

Nếu trước đây cô biết đến nơi này, thì chắc chắn sẽ chọn đây làm điểm đến đầu tiên.

Nơi này quá đẹp, bầu trời xanh thẳm mà cô chưa từng thấy bao giờ, không khí xung quanh dường như cũng phảng phất mùi vị tinh khiết.

Khóe môi Chu Từ Thâm khẽ cong lên:

"Buổi tối em sẽ càng thích hơn, vào ăn cơm đã."

Nói rồi, anh sải bước dài tiến về phía trước.

Nguyễn Tinh Vãn thu hồi ánh mắt, đi theo anh.

Trong căn nhà, có hai người phụ nữ trung niên địa phương đang đợi sẵn, trên bàn ăn phía sau họ đầy ắp thức ăn.

Khi họ bước vào, hai người phụ nữ trung niên hơi cúi đầu, nói một điều gì đó mà Nguyễn Tinh Vãn không hiểu, có lẽ là ngôn ngữ địa phương.

Bên cạnh, giọng nói trầm ấm của Chu Từ Thâm vang lên:

"Cảm ơn."

Hai người phụ nữ trung niên mỉm cười rồi rời đi.

Nguyễn Tinh Vãn nhỏ giọng hỏi:

"Anh nghe hiểu họ nói gì à?"

Chu Từ Thâm đi đến ngồi xuống trước bàn ăn:

"Không hiểu, nhưng thái độ tốt một chút sẽ không sao, tránh bị đánh."

Nguyễn Tinh Vãn: "..."

Anh mà bị đánh thì đúng là đáng đời.

Chu Từ Thâm nói:

"Thử xem, nếu không quen đồ ăn ở đây, anh sẽ bảo họ nấu lại."

Nguyễn Tinh Vãn bước tới ngồi đối diện anh:

"Anh không sợ bị đánh à?"

Chu Từ Thâm nhướn mày:

"Vì em, anh sẵn sàng hy sinh một lần."

"Anh im đi cho em nhờ."

Nguyễn Tinh Vãn cầm dụng cụ ăn trước mặt, cắt một miếng nhỏ để thử.

Mặc dù hương vị hơi lạ, nhưng cũng không đến nỗi nào, thậm chí càng ăn càng thấy ngon.

Chu Từ Thâm thấy cô ăn một cách chăm chú, khóe môi không khỏi nhếch lên.

Ăn trưa xong, Chu Từ Thâm nói:

"Giờ ngoài trời nóng lắm, ngủ trưa một chút, chiều đi chơi tiếp."

Anh không nói thì thôi, vừa nói là Nguyễn Tinh Vãn lại thấy buồn ngủ, liền ngáp một cái.

Mấy ngày này cô chỉ ăn uống, ngủ nghỉ, thức dậy rồi lại ngủ.

Phòng ở trên tầng hai, trong lúc họ ăn, hành lý đã được mang lên.

Nằm trên giường, Nguyễn Tinh Vãn hỏi:

"Chúng ta sẽ ở đây mấy ngày?"

"Dự tính là hai ngày, nếu em thích, có thể ở thêm vài ngày."

Nguyễn Tinh Vãn im lặng một lúc rồi hỏi:

"Chúng ta vẫn đi Semporna chứ?"

Chu Từ Thâm đáp: "Sao lại không đi?"

Nguyễn Tinh Vãn không nói gì, chỉ là cô cảm thấy anh còn nhiều việc phải làm.

Cô xoay người, nhắm mắt lại nói:

"Không có gì, em chỉ sợ không đủ thời gian."

"Studio của em không phải có Bùi Sam Sam sao."

"Có, nhưng..."

"Em bình thường ở studio chủ yếu làm gì?"

"Vẽ bản thiết kế."

Chu Từ Thâm chậm rãi nói:

"Vậy em lo thời gian làm gì."

Nguyễn Tinh Vãn: "..."

Một lúc lâu sau, cô mới hiểu ra ý của anh.

Dù cô không thường xuyên quản lý công việc ở studio, nhưng cũng có lúc đến hỗ trợ, đâu phải là hoàn toàn không làm gì.

Nguyễn Tinh Vãn hít sâu một hơi, nhắm mắt thật chặt, không thèm để ý đến anh nữa.

Vài giây sau, giọng của Chu Từ Thâm lại vang lên:

"Được rồi, nếu em không yên tâm, anh sẽ bảo Lâm Nam đến giúp em theo dõi."

Nguyễn Tinh Vãn hỏi:

"Lâm Nam không làm việc sao?"

"Lâm Nam là người của anh, không phải người của Tập đoàn Chu thị"

Chu Từ Thâm lạnh lùng nói:

"Tuần này cậu ấy sẽ xử lý xong mọi công việc cần bàn giao và rời đi."

Nguyễn Tinh Vãn ngạc nhiên:

"Vậy anh ấy..."

"Cậu ấy thất nghiệp rồi, nên rất cần công việc này của em, suy nghĩ nhé?"

Chương 1356

Khi Nguyễn Tinh Vãn thức dậy, ánh nắng bên ngoài cũng không còn quá gay gắt chói mắt nữa.

Người dân trong thị trấn cũng bắt đầu lần lượt xuất hiện.

Không hiểu sao hôm nay cô lại có hứng thú, cô thức dậy, trang điểm nhẹ nhàng, thoa son, rồi quay lại nói với Chu Từ Thâm đang đứng dựa vào khung cửa nhìn cô:

"Em xong rồi, đi thôi."

Trong đôi mắt đen của Chu Từ Thâm ánh lên nụ cười: "Rất đẹp."

Nguyễn Tinh Vãn đã quen với những lời ngọt ngào của anh, cô chỉnh lại tóc:

"Cảm ơn, em biết mà."

Khóe môi Chu Từ Thâm khẽ nhếch:

"Đi thôi."

Bên ngoài lúc này nắng vừa đẹp, không quá nóng, người dân trong thị trấn chào hỏi họ một cách thân thiện.

Nguyễn Tinh Vãn mỉm cười, lần lượt đáp lại.

Thị trấn không lớn, đi một lúc gần như đã đi hết.

Không xa thị trấn là hồ Tekapo, nơi này như một chốn thoát ly khỏi trần tục, mặt hồ phẳng lặng, trong vắt phản chiếu dãy núi Nam Alps quanh năm phủ tuyết.

Bờ hồ xanh biếc, lác đác có một vài người dân và khách du lịch đang câu cá.

Khung cảnh tuyệt đẹp như một bức tranh.

Nguyễn Tinh Vãn không kìm được, lấy điện thoại ra chụp vài bức, sau đó quay lại nhìn Chu Từ Thâm.

Chu Từ Thâm đoán được ý cô, đưa tay cầm lấy điện thoại, gật đầu về phía cô:

"Ra đó đi, anh sẽ chụp cho em."

Nguyễn Tinh Vãn chạy đến bên bờ hồ, tạo dáng giơ ký hiệu chữ "V" về phía ống kính.

Sau khi chụp vài tấm, cô chợt cảm thấy có gì đó không ổn.

Sao cô lại tin tưởng Chu Từ Thâm như vậy, lại để anh chụp ảnh cho cô.

Nguyễn Tinh Vãn đi tới, lấy lại điện thoại từ tay Chu Từ Thâm, mở phần cài đặt chế độ lưới chín ô trên camera, rồi nói với Chu Từ Thâm:

"Chụp nửa người thì nên để nhân vật nằm trong bốn ô này."

Vừa nói, cô vừa chỉ cho anh:

"Bốn ô này, hoặc bốn ô này, đều được."

Chu Từ Thâm nhìn cô với ánh mắt kỳ lạ, môi khẽ động như muốn nói gì đó nhưng  lại thôi.

Một lúc sau, anh hỏi:

"Em muốn chụp toàn thân hay nửa người?"

Nguyễn Tinh Vãn cảm thấy anh không hiểu ý cô vừa nói.

Thôi kệ.

Nguyễn Tinh Vãn nói thoải mái:

"Đều được."

Chu Từ Thâm cầm lại điện thoại:

"Ra đó đi."

Nguyễn Tinh Vãn lại trở lại bên bờ hồ, nghĩ rằng chụp nhiều cũng không phải là ý tồi, trong một trăm tấm chắc chắn sẽ có một tấm đẹp.

Chụp một hồi thì có một du khách đi ngang qua phía sau họ.

Chu Từ Thâm gọi anh ta lại, dùng tiếng Anh hỏi liệu có thể giúp họ chụp vài tấm không.

Người đàn ông râu rậm cười đáp:

"Tất nhiên rồi."

Chu Từ Thâm đưa điện thoại cho anh ta rồi đi đến đứng cạnh Nguyễn Tinh Vãn.

Nguyễn Tinh Vãn vừa định nói gì đó thì Chu Từ Thâm đã ôm eo cô, khẽ nói:

"Nhìn vào ống kính đi, em yêu."

Khi còn học đại học, Bùi Sam Sam rất thích kéo Nguyễn Tinh Vãn đi chụp ảnh khắp nơi, vì thế cô rất quen thuộc với ống kính và biết tạo dáng.

Chụp một mình thì dễ dàng, nhưng đây là lần đầu cô chụp đôi, nên có phần hơi gượng gạo.

Chu Từ Thâm cũng nhận ra điều này, thì thầm bên tai cô:

"Thoải mái đi, đây không phải là chụp ảnh cưới đâu, đừng căng thẳng quá."

Nguyễn Tinh Vãn: "..."

Cô không nhịn được, bèn xoay tay phía sau, véo vào eo Chu Từ Thâm một cái.

Nghe thấy tiếng anh khẽ kêu lên, nụ cười trên mặt Nguyễn Tinh Vãn càng rạng rỡ.

Với nụ cười đó, cảm giác gượng gạo ban nãy hoàn toàn biến mất.

Nguyễn Tinh Vãn ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt đen nhánh của người đàn ông, hơi kiêu hãnh nhướn cằm.

Chu Từ Thâm nhìn cô, khóe môi khẽ nhếch, trong đôi mắt đen đầy vẻ dịu dàng.

Trong lúc họ đang đùa vui, người khách nước ngoài đã chụp được hàng chục tấm hình cho họ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK