“Tôi nhớ lúc anh làm việc ở Lâm Thị, Chu Từ Thâm đã trả tiền cho anh rồi, đúng không? Nhưng thực tế thì anh không ở đó lâu, vì vậy…”
Thẩm Tử Tây lập tức nói:
“Tôi đã xài hết rồi, không thể hoàn trả được đâu!”
“Tôi không yêu cầu anh trả lại, chỉ là gần đây Studio của chúng tôi có nhiều việc, liên quan đến nhiều hợp đồng, nên muốn nhờ anh giúp một chút.”
Trực giác của Thẩm Tử Tây mách bảo rằng chuyện này không hề đơn giản.
Anh chậm rãi tìm cớ, tiếc nuối nói:
“Cô cũng biết mà, ngành của chúng tôi rất bận, lúc nào cũng có án, còn phải thu thập bằng chứng và tài liệu. Tôi rất muốn giúp, nhưng thực sự lực bất tòng tâm…”
Nguyễn Tinh Vãn cắt đứt đường lui của anh:
“Tôi đã hỏi Lâm Nam rồi, anh vừa xong một vụ án lớn, hiện đang nghỉ phép.”
Thẩm Tử Tây: “…”
Anh miễn cưỡng nói:
“Cô và Chu Từ Thâm quả là trời sinh một cặp, tôi… Lâm Nam gặp phải hai người đúng là xui xẻo.”
Nguyễn Tinh Vãn biết anh đã đồng ý, liền mỉm cười:
“Vậy cứ quyết định thế nhé. Tối nay mời anh ăn, anh muốn ăn gì?”
Thẩm Tử Tây nói tên một nhà hàng đắt đỏ nhất ở Nam Thành.
Nguyễn Tinh Vãn nói:
“Xin lỗi, không đủ ngân sách. Nếu không ngại, tôi sẽ nấu cho anh ăn.”
Thẩm Tử Tây: “…………”
Anh nói:
“Cô thật là keo kiệt.”
Nghĩ ngợi một lát, anh đành chấp nhận số phận:
“Thế thì tôi sẽ gọi món.”
Nguyễn Tinh Vãn cười:
“Được thôi, tùy anh chọn.”
Có Thẩm Tử Tây, một người có thể làm công việc của mười người.
Nhân lực xem như đã đủ.
Việc đại diện của Hứa Loan cũng đã được đưa vào kế hoạch.
Tuy nhiên, năng lực của Thẩm Tử Tây không chỉ dừng lại ở việc xử lý các loại điều khoản phức tạp, anh còn giải quyết mọi việc liên quan đến đại diện một cách chu đáo.
Lâu dần, anh đảm nhận tất cả các công việc.
Không hổ danh là thiếu gia nhà giàu, làm luật sư không tốt thì quay về thừa kế gia sản.
Trong những ngày tiếp theo, câu mà Nguyễn Tinh Vãn nghe Thẩm Tử Tây nói nhiều nhất là “Sao tôi chưa được đi c.h.ế.t nhỉ”.
Với sự giúp đỡ của Thẩm Tử Tây, tiến độ bên phía Bùi Sam Sam cũng rất nhanh, tìm được vài địa điểm phù hợp, sau khi khảo sát thực tế, cuối cùng đã chọn được một địa điểm trong nhà và một địa điểm ngoài trời, sau đó bắt đầu làm việc với đội ngũ để lên bối cảnh và thời gian quay chụp.
Còn Nguyễn Tinh Vãn thì tranh thủ lúc Chu Từ Thâm không ở nhà để lén uống và tiêm thuốc. Nếu buổi sáng không có cơ hội, cô sẽ mang thuốc đến Studio làm việc, hâm nóng rồi uống.
Mỗi tuần, Giang Nguyên lại gửi thuốc mới cho cô.
Chưa biết việc uống thuốc này có giúp cô mang thai hay không, nhưng gần đây tinh thần của Nguyễn Tinh Vãn đã khá hơn rất nhiều. Không rõ là do tác dụng của thuốc hay vì thói quen ngủ sớm.
Chỉ là mỗi lần tiêm xong, cô đều cảm thấy khó chịu vài phút.
Cơn đau lạnh buốt, từng chút một, lặng lẽ lan vào máu, quấn lấy từng tế bào, vừa khiến người ta run rẩy vừa dần trở nên quen thuộc đến mức tê dại.
Khi mở hộp thuốc Đông y và kim tiêm mà Giang Nguyên gửi, Nguyễn Tinh Vãn bỗng có cảm giác buồn nôn.
Chu Từ Thâm bước vào từ phòng khách, thấy sắc mặt cô không ổn liền tiến lại gần hỏi:
“Em sao vậy? Không khỏe à?”
Nguyễn Tinh Vãn vội đóng nắp hộp lại:
“Không có gì, chắc do em làm việc lâu quá, nên hơi choáng.”
Chu Từ Thâm nhìn vào hộp xốp trước mặt cô:
“Bên trong là gì vậy?”
Chương 1538
Nguyễn Tinh Vãn theo phản xạ quay người lại, che hộp thuốc và nhìn Chu Từ Thâm:
“Không có gì đâu, Thẩm Tử Tây nói muốn ăn hải sản, nên em đã đặt mua một ít trên mạng. Vài ngày nữa sẽ mời mọi người đến nhà ăn, nên em mới… để sẵn ở đây.”
Nghe vậy, Chu Từ Thâm không nghĩ ngợi nhiều, chỉ nói:
“Em còn chiều chuộng cậu ta làm gì, có cái để ăn là tốt rồi, còn đòi hỏi nữa cơ à.”
Nguyễn Tinh Vãn mỉm cười, kéo anh đi về phía phòng khách:
“Thôi mà, dạo này anh ấy cũng giúp đỡ nhiều, cũng nên nên cảm ơn một chút.”
Chu Từ Thâm thuận thế ôm eo cô, đè cô xuống ghế sofa, nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, giọng nói trầm khàn mang chút mê hoặc:
“Anh cũng rất vất vả, sao không thấy em thưởng cho anh?”
Nguyễn Tinh Vãn nhìn anh, đôi mắt long lanh:
“Mỗi ngày anh về em đều đã ngủ rồi, làm sao nấu cho anh được. Hay là mai khi anh về em nấu chút canh cho anh uống …”
Chu Từ Thâm nhìn cô, chậm rãi nói:
“Ý anh là chuyện này sao?”
Từ lúc đi Giang Châu về đến giờ.
Đã hơn một tháng trôi qua.
Khi anh nói xong câu này, bầu không khí giữa hai người lập tức thay đổi.
Hơi thở của cả hai quấn quýt, trở nên nóng rực.
Khi anh hôn cô, Nguyễn Tinh Vãn nhắm mắt lại, vòng tay qua cổ anh, từ từ đáp lại.
Bàn tay của anh chạm vào làn da nhạy cảm của cô, mang theo hơi ấm và chút run rẩy.
Khi nụ hôn nóng bỏng dần dần trượt xuống cổ, Nguyễn Tinh Vãn thở gấp hơn, không khỏi siết c.h.ặ.t t.a.y nắm lấy áo anh, cắn môi để không phát ra tiếng.
Một lát sau, Chu Từ Thâm bế cô lên, cắn nhẹ vào tai cô, khẽ nói:
“Về phòng nhé?”
Nguyễn Tinh Vãn không trả lời, đôi mắt ướt át, kéo anh lại ghế sofa, hôn lên môi anh, từng nút áo của anh dần được cô tháo ra.
Chu Từ Thâm khẽ nhướn mày, hiếm khi thấy cô chủ động như vậy.
Anh vòng một tay ôm lấy eo cô, tay kia lần xuống theo đường cong cơ thể.
Không bao lâu sau, Nguyễn Tinh Vãn như kiệt sức, nằm rũ trên n.g.ự.c anh, hơi thở nặng nề, giọng nghẹn ngào.
Giọng nói mang theo ý cười của Chu Từ Thâm vang bên tai cô:
“Có thoải mái không?”
Bàn tay anh vẫn tiếp tục trêu đùa.
Nguyễn Tinh Vãn không chịu nổi, khẽ nói:
“Anh… nhanh lên!”
“Hử?”
Nguyễn Tinh Vãn suýt thốt lên, muốn gạt tay anh ra nhưng toàn thân chẳng còn chút sức lực.
Chu Từ Thâm cúi người, ghé sát tai cô, chậm rãi nói:
“Không phải chính em nói sao?”
Nguyễn Tinh Vãn nghiến răng:
“Ý em… không phải cái này!”
Ánh mắt Chu Từ Thâm càng thêm đậm nét ý cười:
“Vậy là gì?”
Nguyễn Tinh Vãn nhắm mắt lại, hít sâu một hơi.
Tên đàn ông này thật quá đáng!
Cô quyết không nói nữa.
Chu Từ Thâm nhìn cô, khóe môi cong lên, ánh mắt thâm trầm, không tiếp tục trêu chọc cô nữa, dừng lại động tác, rút vài tờ khăn giấy lau tay.
Anh cũng không thể kìm nén thêm.
Nguyễn Tinh Vãn nghe tiếng động bên cạnh, không cần nhìn cũng biết anh đang làm gì.
Khi Chu Từ Thâm định đứng dậy vào phòng lấy đồ, Nguyễn Tinh Vãn bất ngờ giữ anh lại. Cô mở mắt, gương mặt ửng đỏ, giọng nói nhẹ nhàng:
“Anh quên đã hứa gì với em rồi sao.”
Lông mày Chu Từ Thâm khẽ động, chợt nhớ ra.
Sinh thêm một đứa con.
Anh cúi xuống, cắn nhẹ vào môi cô, giọng nói trầm ấm:
“Được.”