Chu Tuyển Niên cười nhạt:
“Một vài việc ở công ty thôi, cũng không quan trọng lắm. Có lẽ là cảm thấy nơi này quá lạnh lẽo, ở không thoải mái.”
Chu Từ Thâm không thay đổi sắc mặt, không đáp lời.
Chu Tuyển Niên hỏi:
“Em và Tinh Vãn dạo này vẫn ổn chứ?”
“Rất tốt.”
Chu Tuyển Niên nói:
“Nghe nói studio của cô ấy đã mời Hứa Loan làm đại diện. Khi quảng cáo ra mắt, thương hiệu chắc chắn sẽ phát triển ngày càng tốt hơn. Bản thân cô ấy là một nhà thiết kế rất có tài năng. Nhìn thấy sự nỗ lực của cô ấy cuối cùng được công nhận, anh cũng cảm thấy vui thay.”
Khóe môi Chu Từ Thâm khẽ cong lên, nụ cười có phần lạnh lùng, anh nói:
“Anh luôn nhìn thấu những chuyện này hơn tôi.”
Chu Tuyển Niên thở dài:
“Người trong cuộc thường mê muội, người ngoài cuộc lại sáng suốt. Trước đây là em có định kiến với cô ấy.”
Chu Từ Thâm nói:
“Không phải tôi có định kiến với cô ấy, mà là người Chu gia đều khinh thường cô ấy, ngoại trừ anh.”
“Anh chỉ tin vào những gì mình nhìn thấy mà thôi.”
“Trong lòng Nguyễn Tinh Vãn, anh là người tốt người duy nhất trong Chu gia , cũng là người duy nhất đối xử thật lòng với cô ấy.”
Ánh mắt Chu Từ Thâm nhìn anh, giọng điệu không có chút cảm xúc:
“Dù Chung Nhàn nhiều lần hãm hại cô ấy, thậm chí suýt lấy mạng cô ấy, khiến cô ấy sảy thai, cô ấy cũng chưa từng đổ chút hận thù nào lên đầu anh.”
Nghe vậy, Chu Tuyển Niên vẫn giữ nụ cười trên mặt:
“Tinh Vãn là một cô gái rất lương thiện. May mắn là cuối cùng em và cô ấy đã đến được với nhau.”
Chu Từ Thâm nói:
“Ngay cả sau khi Chung Nhàn chết, xảy ra nhiều chuyện như vậy, cô ấy cũng chưa từng nghi ngờ những chuyện đó có liên quan đến anh.”
Bàn tay Chu Tuyển Niên đang cầm ấm trà khẽ dừng lại:
“Từ Thâm, anh không hiểu ý em. Em nghĩ rằng... những chuyện đó có liên quan đến anh sao?”
Chu Từ Thâm nhàn nhạt đáp:
“Hôm nay người Chu gia đã đến tìm tôi, anh chắc hẳn biết chuyện này.”
Chu Tuyển Niên ngạc nhiên:
“Còn có chuyện này sao? Anh… không biết rõ.”
Anh dừng lại một chút, rồi nói:
“Có lẽ là ba muốn gặp em. Em lên lầu thăm ông ấy đi.”
Chu Từ Thâm nói:
“Tôi có cần thiết phải gặp ông ta không?”
Chu Tuyển Niên đáp:
“Bây giờ ông ấy đã liệt giường, ngoài đôi mắt còn cử động được, ngay cả nói cũng không thể. Dù anh không biết người Chu gia đã nói gì với em, nhưng…”
Nói đến đây, anh mỉm cười:
“Biết đâu em tự mình gặp ông ấy sẽ xóa được những nghi ngờ trong lòng.”
“Tôi đến đây không phải để gặp ông ta. Ông ta sống hay c.h.ế.t đều không liên quan đến tôi. Những lời ông ta nói, tôi tin hay không cũng không còn quan trọng.”
Chu Tuyển Niên thở dài không thành tiếng:
“Vậy em đến đây là vì…”
Chu Từ Thâm thẳng thắn:
“Đưa người cho tôi.”
Đúng lúc này, Hoài Tân từ lầu hai bước xuống:
“Thiếu gia, vừa nãy có một người phụ nữ từ cửa sổ nhảy vào, định ra tay với ông chủ. Tôi đã xử lý rồi.”
Chu Tuyển Niên nhìn về phía Chu Từ Thâm, chậm rãi hỏi:
“Ý em là… người này sao?”
Vừa dứt lời, t.h.i t.h.ể của Amanda đã được người ta mang xuống.
Nhìn thấy cảnh tượng đó, Chu Từ Thâm bỗng bật cười.
Chu Tuyển Niên quay sang Hoài Tân:
“Đi kiểm tra quanh đây xem có người nào đáng nghi không. Biết đâu cô ta còn đồng bọn.”
Hoài Tân gật đầu rồi rời đi.
Chu Tuyển Niên nhìn t.h.i t.h.ể Amanda, tiếc nuối nói:
“Dù anh không biết em tìm cô ta để làm gì, nhưng… nếu em đích thân đến đây, hẳn cô ta rất quan trọng với em. Đưa người đi đi.”
Chu Từ Thâm đứng dậy:
“Không cần.”
Anh thu ánh mắt lại, nhàn nhạt nói:
“Căn nhà này có quá nhiều người chết, âm khí nặng, không tốt cho chân của anh. Tìm chỗ khác mà ở đi.”
Nói xong, anh quay người bước đi, không ngoảnh đầu lại.
Chương 1586
Bùi Sam Sam và mọi người đến vào lúc 9 giờ tối.
Thấy Chu Từ Thâm không có ở nhà, cô thử thăm dò:
“Tinh Tinh, Chu tổng đâu rồi?”
Nguyễn Tinh Vãn đáp:
“Anh ấy có việc đột xuất, ra ngoài rồi.”
Thẩm Tử Tây hỏi tiếp:
“Việc gì thế?”
“Không rõ lắm, anh ấy không nói.”
Trên đường đến đây, Thẩm Tử Tây đã nghe tin, nói là Trần Bắc có hành động gì đó, gây xôn xao khá lớn.
Nguyễn Tinh Vãn bưng thức ăn đã hâm nóng lên bàn:
“Ăn cơm trước đi.”
Hứa Loan xoa xoa bụng:
“Ăn thôi ăn thôi,mình đói muốn c.h.ế.t rồi.”
Vài ngày gần đây để quay quảng cáo, cô hầu như chỉ ăn chút rau xanh và trái cây, không dám ăn thêm gì khác.
Trên đường về vì đói quá, cô thậm chí còn ăn cả một chiếc bánh kem.
Cảm giác đầy tội lỗi.
Nhưng cuối cùng quảng cáo cũng đã quay xong, việc quản lý cân nặng cũng không cần quá khắt khe nữa.
Vừa ngồi xuống, Thẩm Tử Tây đã không đúng lúc hỏi:
“Em trai cô sao không đến?”
Nguyễn Tinh Vãn: “……”
Cô im lặng một lúc mới trả lời:
“Em ấy còn phải đi học, nên không gọi.”
Thẩm Tử Tây tiếc nuối nói:
“Em trai cô thông minh lắm, tôi rất ngưỡng mộ cậu ấy. Người tôi ngưỡng mộ không nhiều, cậu ấy là một trong những người đứng đầu đấy. À này, cậu ấy có bạn gái chưa? Tôi có một cô em họ đang du học nước ngoài, IQ thì chắc kém tôi một chút, nhưng thành tích học tập cũng khá ổn, lại trẻ trung đầy sức sống…”
Bùi Sam Sam ho khẽ một tiếng, cầm ly nước trái cây trước mặt lên:
“Dạo này cảm ơn luật sư Thẩm đã vất vả, tôi lấy nước thay rượu mời anh một ly.”
Thẩm Tử Tây rõ ràng rất hưởng ứng với lời này, phất tay cười:
“Đúng rồi, đúng rồi.”
Chỉ cần vài câu nói, Bùi Sam Sam đã thành công chuyển sự chú ý của Thẩm Tử Tây sang chủ đề khác, không nhắc đến chuyện kia nữa.
Nguyễn Tinh Vãn lén liếc nhìn Hứa Loan, thấy cô vẫn giữ vẻ mặt bình thản, đang chăm chú tính toán lượng calo của thức ăn trước mặt.
Sau khi ăn xong, thời gian cũng đã muộn, mọi người lần lượt ra về.
Bùi Sam Sam xung phong giúp Nguyễn Tinh Vãn rửa bát, nhưng Nguyễn Tinh Vãn lại đẩy cô ra khỏi bếp:
“Hôm nay cậu mệt cả ngày rồi, về nghỉ ngơi đi.”
Bùi Sam Sam xoa xoa cánh tay mỏi nhừ, thấy thái độ của Nguyễn Tinh Vãn kiên quyết, cũng không đôi co nữa, cầm đồ của mình lên:
“Vậy được rồi, cậu làm xong thì nghỉ sớm nhé, ngủ ngon.”
Nguyễn Tinh Vãn mỉm cười:
“Ngủ ngon.”
Sau khi Bùi Sam Sam rời đi, Nguyễn Tinh Vãn rửa bát, dọn dẹp bếp núc, còn lau sạch cả sàn nhà. Nhưng mãi vẫn chưa thấy Chu Từ Thâm quay về.
Cô ngồi trên ghế sofa, nhìn chiếc điện thoại trước mặt, rồi tựa nhẹ lưng vào ghế, khẽ thở dài một hơi.
Trước khi Chu Từ Thâm đi, cô đã hứa với anh.
Vậy nên cô sẽ không xem điện thoại, rốt cuộc bên ngoài đã xảy ra chuyện gì.
Bên nhà bên cạnh.
Sau khi về đến nhà, Bùi Sam Sam lập tức đi tắm. Vừa bước ra, định cuộn mình trên ghế sofa xem TV, thì điện thoại bắt đầu kêu inh ỏi.
Đây đã là cuộc gọi thứ năm trong ngày từ mẹ cô.
Trước đó vì bận công việc, cô không để ý đến.
Nhưng nhìn tình hình này, nếu cô không nghe, mẹ cô có khi sẽ lao thẳng đến Nam Thành mà “xử lý” cô.
Bùi Sam Sam cầm điện thoại lên, vuốt màn hình để nghe máy. Để tránh việc mẹ cô nói quá to, cô bật loa ngoài rồi đặt điện thoại xuống bên cạnh.
Đầu dây bên kia, giọng mẹ Bùi vượt ngoài dự đoán lại không hề tức giận, chỉ bình tĩnh hỏi:
“Con đang làm gì mà không nghe điện thoại?”
Bùi Sam Sam đáp:
“Mẹ, hôm nay con bận làm việc, nên không để ý đến điện thoại.”
Dừng lại một chút, cô mới hỏi:
“Mẹ gọi con có việc gì à?”
Mẹ Bùi nói:
“Con với Chung Văn Bác còn đang quen nhau không?”
“Á?”
Nghe câu hỏi này, Bùi Sam Sam nhất thời không biết trả lời thế nào.
Cô cũng không hiểu mẹ mình có ý gì.