Nguyễn Tinh Vãn đáp:
“Chắc là không đâu, Tiểu Thầm không thể nói với cậu ấy được.”
Bùi Sam Sam gật đầu đồng ý:
“Mình cũng nghĩ vậy.”
Nói chuyện thêm một lúc, Bùi Sam Sam bảo:
“Thôi, mình không làm phiền hai người nữa. Chơi vui nhé, đến Semporna nhớ gửi ảnh cho mình nha.”
Trước khi cô cúp máy, Nguyễn Tinh Vãn chợt gọi:
“Sam Sam.”
Bùi Sam Sam hỏi: “Sao vậy?”
“Dạo này cậu còn bị ốm nghén nhiều không?”
“Cũng đỡ rồi, không còn nặng như trước nữa.”
Nguyễn Tinh Vãn nói:
“Mình sẽ nhờ dì Trương qua nấu cơm cho cậu hàng ngày. Ăn ngoài không tốt cho sức khỏe.”
“Không cần phiền vậy đâu, trước đây Daniel có dạy mình mấy món đơn giản, mấy ngày nay mình đang tập nấu, cũng có chút thành tựu rồi.”
Bùi Sam Sam lại nói:
“Sau này mình còn phải tự nuôi con nữa, không thể lúc nào cũng dựa vào người khác, học sớm những việc này cũng tốt.”
Nguyễn Tinh Vãn nói:
“Cậu có thể dựa vào mình.”
“Dĩ nhiên rồi, chúng ta không phải đã hứa sẽ cùng nuôi con sao.”
Nguyễn Tinh Vãn mỉm cười:
“Đúng vậy.”
Lúc này, từ đầu dây bên kia vang lên tiếng động.
Nghe âm thanh đó không khó để đoán, chắc Giang Sơ Ninh đã làm vỡ bát.
Bùi Sam Sam: “…”
Nguyễn Tinh Vãn: “…”
Bùi Sam Sam nói:
“Tinh Tinh,mình cúp máy trước nhé. Tạm biệt.”
“Tạm biệt.”
Cúp máy xong, Nguyễn Tinh Vãn cầm điện thoại, thở dài một hơi.
Bên ngoài, màn đêm đã buông xuống dày đặc.
Nguyễn Tinh Vãn ngồi trên ghế sofa suốt đêm, đến khi trời gần sáng, cơn buồn ngủ mới ập đến, cô khẽ tựa vào bên cạnh và thiếp đi.
Khi Chu Từ Thâm trở về, cô vừa mới ngủ được một lát, đôi mày thanh tú khẽ nhíu lại, giấc ngủ không hề yên ổn.
Chu Từ Thâm cúi xuống, bế cô lên, bước về phía phòng ngủ.
Anh vừa đặt cô xuống giường thì Nguyễn Tinh Vãn tỉnh dậy.
Giọng cô khàn khàn:
“Anh về rồi.”
Chu Từ Thâm đáp: “Ngủ tiếp đi.”
Nguyễn Tinh Vãn nói:
“Không ngủ nữa, em muốn đến bệnh viện.”
“Ngoan nào, đợi khi em ngủ dậy, anh sẽ đưa em đi.”
Nguyễn Tinh Vãn ngước lên nhìn anh:
“Vậy anh còn ra ngoài nữa không?”
“Không, anh sẽ ở bên em.”
Chu Từ Thâm đặt cô nằm xuống, rồi cũng nằm cạnh cô luôn.
Nguyễn Tinh Vãn mở mắt, nhìn lên trần nhà:
“Có tin gì về Daniel không?”
“Chưa có, nhưng đã xác định được những kẻ tấn công là ai.”
“Anh không phải nói là bọn chúng chỉ làm vì tiền sao?”
Chu Từ Thâm ôm lấy eo cô:
“Phải tìm ra bọn chúng, mới biết được là ai đã thuê chúng.”
Nghe vậy, Nguyễn Tinh Vãn không khỏi nhíu mày:
“Anh không định…”
Chu Từ Thâm hiểu cô lo lắng điều gì, liền trấn an:
“Yên tâm, anh sẽ không tự đặt mình vào nguy hiểm. Hơn nữa, bọn chúng không xứng đáng để anh phải đích thân ra mặt.”
“Vậy bây giờ… phải làm sao?”
“Tối qua bọn chúng đã cướp một con tàu hàng để chạy trốn. Nhưng trớ trêu thay, con tàu đó lại thuộc về Giang gia.”
Nguyễn Tinh Vãn ngạc nhiên:
“Giang gia ?”
Chu Từ Thâm nói:
“Anh đã liên hệ với Giang Thượng Hàn rồi, anh ấy sẽ xử lý.”
“Nhưng trong tay bọn chúng có súng, Giang Thượng Hàn…”
Chu Từ Thâm đáp:
“Mọi người kính trọng gọi Giang Thượng Hàn là ‘Giang chủ’, danh hiệu này không phải là hư danh.”
Nguyễn Tinh Vãn ngẫm nghĩ, thấy cũng hợp lý.
Dù chưa từng gặp Giang Thượng Hàn, nhưng cô đã nghe rất nhiều về anh, trong cô đã hình dung một hình ảnh vô cùng đáng sợ và đầy m.á.u me.
Chương 1364
Nguyễn Tinh Vãn mới ngủ chưa đầy hai tiếng đã tỉnh dậy.
Chu Từ Thâm dường như cũng không ngủ. Vừa thấy cô cử động, anh liền mở mắt ra.
Nguyễn Tinh Vãn quay đầu nhìn anh, khẽ nói:
“Em có làm anh tỉnh không? Anh ngủ tiếp đi, em chỉ là…”
Cô vừa nói đến nửa chừng, cổ tay đã bị anh nắm lấy.
Chu Từ Thâm kéo cô vào lòng, giọng trầm khàn:
“Đói không?”
“Không đói.”
“Vậy ngủ thêm một chút.”
Nguyễn Tinh Vãn không nói gì nữa, chỉ lặng lẽ dựa vào n.g.ự.c anh.
Nhịp tim trầm ổn, mạnh mẽ của anh mang đến cảm giác an tâm.
Nguyễn Tinh Vãn không kìm được suy nghĩ, khi cô không biết phải làm thế nào, cô còn có thể dựa vào Chu Từ Thâm, nhưng Chu Từ Thâm thì sao? Anh có thể dựa vào ai?
Từ khi cậu nhóc bị ốm, đến khi họ bị dẫn đến Giang Châu, biết được toàn bộ sự thật, rồi trở về Nam Thành, Chu Từ Thâm đã mất hơn nửa tháng để xử lý mọi việc của Tập đoàn Chu thị, tổ chức họp hội đồng quản trị, đưa Chu Tuyển Niên trở về, từ bỏ vị trí tổng giám đốc.
Bao nhiêu chuyện lớn lao như thế chỉ diễn ra trong vòng hai, ba tháng.
Ngoại trừ đêm biết sự thật đó, Nguyễn Tinh Vãn chưa bao giờ thấy Chu Từ Thâm thể hiện cảm xúc ra ngoài. Anh đã một mình gánh vác mọi thứ, đưa ra quyết định cuối cùng.
Chuyện này thậm chí còn chưa kết thúc, vì cô mà anh lại bị cuốn vào những ân oán này.
Một lát sau, giọng nói nhẹ nhàng của Nguyễn Tinh Vãn vang lên:
“Chu Từ Thâm.”
Giọng trầm ấm của anh đáp lại: “Ừ?”
“Cảm ơn anh.”
Chu Từ Thâm ngừng lại một chút:
“Cảm ơn gì?”
Nguyễn Tinh Vãn nói:
“Nếu không vì em, anh sẽ không phải lo lắng những chuyện này.”
Chu Từ Thâm vòng tay ôm lấy eo cô, siết chặt hơn một chút:
“Chưa tỉnh ngủ à? Nói mấy chuyện này làm gì.”
Nguyễn Tinh Vãn: “…”
Cô đẩy nhẹ anh:
“Em nói nghiêm túc đấy. Sau khi Tập đoàn Chu thị ổn định, lẽ ra anh nên được nghỉ ngơi, nhưng…”
Chu Từ Thâm nói:
“Em nói cũng đúng, nhưng lần sau có thể thay ‘cảm ơn’ bằng ‘ông xã’ thì anh sẽ vui hơn.”
Nguyễn Tinh Vãn: “…”
Quả nhiên là anh luôn thiếu đứng đắn như vậy.
Nguyễn Tinh Vãn rời khỏi lòng anh:
“Thôi, không ngủ được thì dậy đi.”
Nói rồi, cô xoay người xuống giường.
Chu Từ Thâm nhìn theo bóng lưng cô, từ từ ngồi dậy, khóe môi khẽ nhếch lên.
Khi họ đến bệnh viện, sự bảo vệ bên trong lẫn bên ngoài vẫn nghiêm ngặt như cũ.
Thang máy vừa dừng ở tầng trên cùng, trợ lý của William vội vàng bước ra, nói với họ:
“Chu tổng, cô Nguyễn, ngài William đã qua cơn nguy kịch, tôi vừa định thông báo cho hai người.”
Nghe vậy, Nguyễn Tinh Vãn lập tức chạy về phía phòng bệnh.
William đã không còn phải nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt như hôm qua, cũng không còn bị ngăn cách bởi lớp kính nữa.
Đứng bên cạnh giường bệnh, Nguyễn Tinh Vãn càng cảm nhận rõ hơn ông bị thương nặng đến mức nào, cả cơ thể dường như không còn sinh khí.
Nhìn cảnh tượng này, khóe mắt cô lại đỏ hoe.
Trợ lý và Chu Từ Thâm bước vào.
Nguyễn Tinh Vãn hít sâu một hơi, cố nén nước mắt:
“Bác sĩ có nói khi nào ông ấy sẽ tỉnh lại không?”
Trợ lý lắc đầu:
“Chưa rõ, nhưng cô Nguyễn, đừng lo lắng, ngài William nhất định sẽ qua khỏi. Hai mươi năm trước, tình trạng của ngài ấy còn tệ hơn thế này rất nhiều, ngài ấy cũng đã vượt qua được.”
Đây cũng là điều mà Nguyễn Tinh Vãn luôn cố ý không hỏi đến trong quá khứ.
Trong vụ nổ đó, mục tiêu chính của Lâm Chí An là ông ấy, chắc chắn sẽ tìm mọi cách để g.i.ế.c ông.
Nhưng trong hoàn cảnh đó, ông vẫn sống sót, phải chịu đựng bao nhiêu đau đớn và khổ sở, chỉ nghĩ thôi cũng thấy nghẹt thở.