Mục lục
Tình Yêu Ngọt Ngào Và Ấm Áp
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không lâu sau, các món ăn lần lượt được mang lên.

Sau khi ăn xong, xe lại quay về trường học.

Nguyễn Thầm tháo dây an toàn, nói:

"Em đi đây, trên đường về cẩn thận, về đến nhà nhắn tin cho em."

Hứa Loan nhìn cậu, đột nhiên lên tiếng:

"Cái việc… buổi sáng em vắng mặt, có ảnh hưởng gì không? Hay để chị giả làm chị gái em, gọi xin phép với giáo viên?"

Nguyễn Thầm nói:

"Không cần đâu, sáng nay không có tiết."

Hứa Loan suýt nghẹn:

"Vậy mà em còn…"

Câu nói còn lại, cô không biết nên nói tiếp thế nào.

Nguyễn Thầm nghiêng đầu nhìn cô, nhân lúc cô không chú ý, tiến lại gần đặt một nụ hôn lên môi cô rồi nhanh chóng rời đi:

"Ý chị là thế này à?"

Hứa Loan: "..."

Khóe môi Nguyễn Thầm cong lên, rõ ràng tâm trạng rất tốt:

"Giáo viên đều biết mặt chị em. Nếu sau này chị muốn xin phép hộ em, thì lấy danh nghĩa bạn gái của em là được."

Nói xong, cậu không để cho Hứa Loan cơ hội phản bác, mở cửa xe và rời đi.

Hứa Loan quay đầu nhìn bóng lưng cậu. Bị cậu vừa dỗ vừa trêu chọc thế này, lẽ ra cô nên tức giận, nhưng lại không nhịn được mà mỉm cười.

Đúng là đồ nhóc con!

Trên đường về, một người bạn gọi điện:

"Chiều nay có kế hoạch gì không? Đi dạo phố không?"

"Được."

Người bạn ngạc nhiên:

"Đây là lần đầu tiên sau bao nhiêu lần rủ rê, mà cô đồng ý đi dạo phố nhanh gọn như vậy."

Hứa Loan nắm lấy vô lăng, nghiêm túc nói:

"Trước đây bận công việc thôi. Gần đây không có gì bận rộn, hơn nữa đang chuyển mùa, đúng là nên mua thêm vài bộ quần áo."

Sau khi hẹn thời gian với bạn, Hứa Loan quay về nhà, lục tủ quần áo, muốn tìm một chiếc váy trông trẻ trung hơn. Nhưng sau khi lật tung cả tủ, cô đành chấp nhận sự thật đau lòng: Quần áo của cô đều theo phong cách trưởng thành.

Hơn nữa, gần đây cô còn dọn dẹp tủ đồ, bỏ bớt đi không ít.

Hiện tại trong tủ đồ, chẳng còn bao nhiêu bộ trông ra hồn.

Có vẻ như quyết định đi mua sắm hôm nay là hoàn toàn đúng đắn.

Cuối cùng, cô tìm được một chiếc áo len màu trà sữa ở góc tủ, phối cùng quần ống rộng cạp cao.

So với bộ đồ trưởng thành hôm qua, bộ này giúp cô trẻ trung hơn vài tuổi.

Nhưng chỉ là so với hôm qua thôi.

Hôm qua cô cố ý chọn chiếc váy trưởng thành nhất trong tủ mà.

Hứa Loan thở dài, ngồi trước gương. Cô trang điểm nhẹ nhàng, sau đó đeo bộ trang sức gồm bông tai, dây chuyền và nhẫn của thương hiệu "Mãn Tinh."

Như vậy, ngay cả khi bị chụp hình trong lúc dạo phố, cô vẫn có thể giúp quảng bá thương hiệu.

Đến 3 giờ chiều, khi gặp bạn ở trung tâm thương mại, người bạn nhìn bông tai của cô và nói:

"Cái này là mẫu mới nhất của "Mãn Tinh" phải không? Hôm qua mình ra mua mà hết hàng rồi. Cậu là đại diện thương hiệu, giúp mình nhờ cửa hàng sắp xếp một cái được không?"

Hứa Loan nói:

"Để mình hỏi xem trong cửa hàng còn không."

"Được, chờ tin cậu."

Khi dạo phố, bạn cô định vào những cửa hàng thường ghé, nhưng lại thấy Hứa Loan bước vào một cửa hàng phong cách thiếu nữ trên Instagram.

Người bạn: "???"

Khi bước vào theo, cô thấy Hứa Loan đang chăm chú chọn đồ trên một dãy móc, cuối cùng lấy ra một chiếc áo hoodie màu hồng phấn, hỏi:

"Cái này thế nào?"

Bạn cô nhướn mày:

"Cậu đổi phong cách rồi à?"

Hứa Loan bình tĩnh đáp:

"Cậu chưa nghe à? Càng lớn tuổi, càng thích màu hồng."

"Nghe thì có lý… nhưng cái này nhìn trẻ quá, mặc vào chắc giống con gái mười bảy mười tám tuổi."

Nghe vậy, đôi mắt Hứa Loan ánh lên chút tia sáng:

"Thật không?"

Chương 1616

Câu nói của người bạn khiến Hứa Loan mua khá nhiều quần áo trong cửa hàng.

Nhìn cô chọn đồ nhiệt tình như vậy, bạn cô dường như cũng bị cuốn theo. Cả hai như quay lại thời đại học và trung học, hăng hái chọn đồ phong cách thiếu nữ, cuối cùng mỗi người mua không ít.

Mua nhiều đến nỗi không thể tự mang về hết được, họ phải nhờ nhân viên cửa hàng giao hàng tận nhà.

Ra khỏi cửa hàng, bạn cô khoác tay Hứa Loan, cảm thán:

"Đã lâu rồi mình không mặc đồ mang phong cách thiếu nữ như thế này. Cảm giác như trở lại năm 18 tuổi, cũng hay ho phết đấy chứ."

Hứa Loan khẽ ho:

"Cũng… cũng được, con người mà, càng sống càng nên trẻ ra."

Đi được vài bước, bạn cô bất ngờ dừng lại, chỉ về phía trước:

"Này, cậu xem, đó chẳng phải là quảng cáo của "Mãn Tinh" sao? Trung tâm thương mại đã treo lên rồi!"

Nghe vậy, Hứa Loan ngẩng lên nhìn. Từ phía trên trung tâm thương mại, một tấm áp phích khổng lồ rủ xuống.

Vừa nhìn, cô đã biết đây là tác phẩm của Thẩm Tử Tây.

Bạn cô nhìn xung quanh, chỉ vào một bức tường gần đó:

"Cậu xem, ở kia cũng có, mà… hình này…”

Cô bước lại gần hơn:

"Còn là ảnh đôi nữa!"

Hứa Loan: "..."

Bạn cô kéo tay cô:

"Cậu nhìn này, cậu nhóc này đẹp trai quá đi!"

Dù trong ảnh chỉ là góc nghiêng của Nguyễn Thầm, nhưng đã đủ tạo hiệu ứng mạnh mẽ.

Quanh đó, không ít cô gái đã lấy điện thoại ra chụp ảnh, bàn tán nhỏ giọng về chàng trai trên áp phích.

Sợ bị nhận ra, Hứa Loan vội kéo bạn mình rời đi.

Sau khi dạo thêm một lúc, có lẽ vì cảm giác bồn chồn trong lòng cần được khỏa lấp, Hứa Loan đã mua quà cho cả Bùi Sam Sam và Nguyễn Tinh Vãn.

Tạm biệt bạn xong, cô đi thẳng đến studio.

Bùi Sam Sam nói:

"Cậu đến rất đúng lúc, mình vừa định gọi cho cậu đây. Doanh số trực tuyến hôm qua bùng nổ, hai ngày nay studio cũng rất đông khách. Tối nay tổ chức tiệc ăn mừng nhé?"

Không hiểu sao, Hứa Loan buột miệng hỏi:

"Chỉ có ba chúng ta à?"

Bùi Sam Sam gật đầu:

"Đúng rồi, chỉ ba người chúng ta."

Nguyễn Tinh Vãn như đoán được ý của cô, nhẹ giọng nói:

"Tiểu Thầm tối qua vừa qua chỗ mình ăn cơm, không cần gọi nữa. Còn về Chu Từ Thâm, cũng không cần để ý, chỉ ba chúng ta thôi."

Hứa Loan ngừng lại một chút, nhìn Nguyễn Tinh Vãn:

"Tiểu… Tiểu Thầm, tối qua đến chỗ cậu ăn cơm à?"

"Đúng vậy, nó được nghỉ cuối tuần, nên mình gọi nó qua."

Hứa Loan: "..."

Bùi Sam Sam và Nguyễn Tinh Vãn liếc nhìn nhau, không hiểu chuyện gì xảy ra.

Nguyễn Tinh Vãn hỏi:

"Sao vậy? Hay là Tiểu Thầm tìm cậu rồi?"

"Không có!"

Hứa Loan lập tức phủ nhận, cười gượng hai tiếng:

"Mình chỉ là… lâu rồi không gặp em ấy, nên tiện hỏi thôi. Được rồi, tối nay ăn gì nhỉ?"

Nguyễn Tinh Vãn đáp:

"Sam Sam còn đang chọn. Cậu muốn ăn gì không?"

Hứa Loan phe phẩy tay để quạt bớt nóng:

"Hả? mình sao cũng được, các cậu quyết đi."

Bùi Sam Sam ngạc nhiên:

"Điều hòa vẫn bật mà, sao lại cậu đổ mồ hôi vậy?"

Nụ cười của Hứa Loan càng thêm gượng gạo:

"Mình… mình vừa từ ngoài vào mà, ngoài trời nắng gắt, hơi nóng một chút thôi."

Ánh mắt của Bùi Sam Sam dừng lại ở chiếc khăn lụa trên cổ cô:

"Vậy sao cậu không tháo khăn ra? Nhìn là thấy nóng rồi."

Hứa Loan lập tức đưa tay che cổ:

"Không… không cần đâu. Đây là phối đồ hôm nay của mình, tháo ra là không hợp nữa, cứ thế này đi."

Bùi Sam Sam không mấy bận tâm:

"Cũng đúng, thời trang là phải trái mùa mà."

Nguyễn Tinh Vãn nhìn cảnh đó, hơi nhướn mày nhưng không nói gì.

Là người từng trải, cô dễ dàng nhận ra lý do vì sao Hứa Loan quàng khăn, tại sao cô lại căng thẳng đến vậy, cùng với sự ngạc nhiên khi nghe về chuyện tối qua Tiểu Thầm đến ăn cơm… Dường như mọi thứ đều có căn nguyên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK