“Anh làm gì vậy!”
Chu Từ Thâm không trả lời, trực tiếp bế cô ra khỏi phòng ngủ. Trên bàn ăn, toàn là những món mà Nguyễn Tinh Vãn thích.
Dù gần đây không có khẩu vị, nhưng khi nhìn thấy những món này, cô vẫn không kìm được sự thèm ăn.
Chu Từ Thâm đặt cô xuống ghế:
“Mau ăn đi, một lát nữa nguội mất.”
Nguyễn Tinh Vãn bĩu môi:
“Anh lại nhờ Lâm Nam mang đến đúng không?”
Chu Từ Thâm ngồi xuống đối diện cô, thản nhiên nói:
“Anh tự đi mua.”
Nguyễn Tinh Vãn nghe vậy, tay cầm đũa khựng lại.
Anh tự đi mua?
Cô nhìn lướt qua bàn ăn. Đây đều là những món đậm dầu mỡ, cay nồng, và chỉ những quán nhỏ mới có.
Thật khó tưởng tượng, một người kỹ tính và kén ăn như anh lại tự mình đi đến nhiều nơi để mua từng món cho cô.
Trong đó còn có không ít món trước đây anh từng cấm cô ăn.
Người đang buồn bực, quả nhiên nên ăn những món mình thích.
Sau khi ăn xong, tâm trạng của Nguyễn Tinh Vãn quả nhiên tốt hơn hẳn, thậm chí còn hiếm hoi đến mức ợ nhẹ một cái.
Chu Từ Thâm lấy khăn giấy lau khóe miệng cho cô:
“Ngon không?”
“Cũng được.”
Nguyễn Tinh Vãn nhận lấy khăn giấy từ tay anh, tự lau:
“Thái độ nhận lỗi của anh cũng không tệ, em tha thứ cho anh rồi.”
Khóe môi Chu Từ Thâm khẽ nhếch lên:
“Thật không?”
Nguyễn Tinh Vãn đáp:
“Miễn cưỡng thôi, dù sao em cũng không phải người vô lý.”
Chu Từ Thâm nói:
“Nếu vậy, chúng ta nói chuyện nghiêm túc nhé.”
Nguyễn Tinh Vãn:
“……”
Lại nữa à?
Cô quay mặt đi:
“Em không muốn nói.”
Chu Từ Thâm ngồi xuống cạnh cô, nắm lấy tay cô. Nguyễn Tinh Vãn vừa định rút tay lại, nhưng ngón tay đã bị anh siết chặt, không cho cô cơ hội kháng cự.
Chu Từ Thâm nói:
“Anh biết em đang nghĩ gì, nhưng em phải nghe suy nghĩ của anh.”
Anh chậm rãi nói tiếp:
“Chuyện m.á.u cuống rốn, Giang Nguyên đã nói với anh rồi.”
Nghe vậy, Nguyễn Tinh Vãn giật mình quay đầu lại:
“Cậu ấy sao lại…”
“Chuyện này, em không nên giấu anh.”
Đôi mắt đen của Chu Từ Thâm nhìn thẳng vào cô:
“Em nghĩ có thể giấu anh bao lâu? Vài tháng, hay cả đời?”
Giọng anh dịu lại, nhưng trong đó pha lẫn sự tức giận và bất lực. Nguyễn Tinh Vãn cảm thấy nghẹn ngào, sống mũi cay cay, sự ấm ức dâng trào khiến nước mắt lăn dài trên má:
“Em không nghĩ như vậy, em đã nói rồi là em chỉ chưa muốn nói bây giờ thôi. Anh cứ hỏi, hỏi mãi… Biết rồi thì làm được gì, cũng chẳng có cách nào khác…”
Chu Từ Thâm vòng tay ôm cô vào lòng, nhẹ giọng an ủi:
“Được rồi, là anh sai.”
Nguyễn Tinh Vãn nức nở:
“Vốn dĩ là lỗi của anh!”
Chu Từ Thâm khẽ vỗ nhẹ lưng cô:
“Em không muốn nói với anh, vì em nghĩ anh sẽ không đồng ý đúng không?”
Nguyễn Tinh Vãn không trả lời, chỉ vùi đầu vào n.g.ự.c anh,khe khẽ nức nở.
Chu Từ Thâm nói:
“Chuyện này vốn dĩ có rủi ro, và kết quả cuối cùng, không ai biết trước được. Anh không đồng ý vì không muốn em chịu nhiều khổ cực, để rồi cuối cùng lại thất vọng.”
“Nhưng nếu không thử, cứ như thế mà bỏ cuộc, đó mới là vô trách nhiệm.”
“Người vô trách nhiệm là anh, không phải em. Em không cần phải áy náy vì chuyện này.”
Nguyễn Tinh Vãn hiểu anh đang nói đến điều gì. Cô giọng nghèn nghẹn:
“Anh đừng lôi những chuyện đó vào, em chỉ muốn con sớm khỏe lại thôi. Những thứ khác, vốn dĩ là việc của anh.”
Chương 1596
Chu Từ Thâm khẽ đáp:
“Là việc của anh.”
Nguyễn Tinh Vãn nấc nghẹn vài tiếng, rồi nói tiếp:
“Vậy chúng ta hãy làm hết sức trong khả năng của mình, được không?”
Chu Từ Thâm ôm cô, không nói gì.
Một lúc lâu sau, anh mới đáp:
“Được.”
Anh biết, dù anh không đồng ý, Nguyễn Tinh Vãn cũng sẽ không từ bỏ.
Vì điều này, cô thậm chí đã từ bỏ cơ hội tham gia tuần lễ thời trang.
Cô sẽ chỉ tiếp tục lặng lẽ uống thuốc, tiêm thuốc ở nơi anh không nhìn thấy.
Thay vì để cô một mình chịu áp lực, anh muốn cùng cô gánh vác tất cả.
Giang Nguyên từng nói rằng trạng thái tinh thần không tốt, khẩu vị kém của Nguyễn Tinh Vãn đều là tác dụng phụ của việc uống thuốc và tiêm thuốc.
Những điều này chỉ có thể tự mình vượt qua, không có cách nào khác.
Càng về sau, những cảm xúc d.a.o động sẽ càng lớn hơn.
Cô không cần ai khuyên bảo mình nên làm gì, mà cần một người ở bên để cô trút bỏ và xoa dịu nỗi buồn.
Nếu không phải vì gần đây bận quá nhiều việc, mỗi ngày đều về muộn, anh cũng không đến mức bỏ sót những thay đổi của cô.
Người nằm bên cạnh anh mỗi đêm, vậy mà lại phải để Bùi Sam Sam nhắc nhở.
Thấy anh cuối cùng cũng bị thuyết phục, Nguyễn Tinh Vãn thở phào nhẹ nhõm.
Cô ngẩng đầu lên, đôi mắt vừa khóc xong còn hơi đỏ, mờ sương, ánh lên vẻ long lanh dịu dàng.
Đôi mày của Chu Từ Thâm khẽ động, nhưng không ai hiểu cơ thể anh hơn Nguyễn Tinh Vãn.
Cô nắm lấy cà vạt của anh, kéo anh cúi xuống một chút.
Chu Từ Thâm nhìn thẳng vào mắt cô, giọng khàn khàn:
“Em định làm gì?”
Nguyễn Tinh Vãn nói:
“Anh cứ giả vờ đi.”
Trong đôi mắt đen của Chu Từ Thâm ánh lên nụ cười, không nói thêm gì, cúi đầu hôn lên môi cô. Anh dễ dàng bế cô lên, bước thẳng vào phòng ngủ.
Nguyễn Tinh Vãn tháo cà vạt của anh ra, tiện tay ném xuống đất.
Giây tiếp theo, cô đã bị anh ép xuống giường.
Khi ánh mắt của Chu Từ Thâm rơi xuống cánh tay cô, anh nhìn thấy vài vết đỏ mới xuất hiện.
Lần trước, cô nói dối anh rằng đó là vết muỗi đốt.
Nhớ đến điều này, anh cúi đầu cắn nhẹ lên cổ cô.
Nguyễn Tinh Vãn khẽ rên, vì không muốn phá hỏng không khí, cô cố nuốt những lời định mắng anh xuống.
Nhưng cô cũng không chịu thua dễ dàng.
Cô cởi từng chiếc cúc áo và khóa thắt lưng của anh, di chuyển dọc theo phần cơ bụng rắn chắc của anh.
Cơ thể Chu Từ Thâm đột ngột cứng đờ.
Đây là việc mà trước đây anh phải dỗ dành rất lâu mới khiến cô chịu làm.
Lần đầu tiên cô chủ động như vậy.
Chưa kịp để anh nói gì, Nguyễn Tinh Vãn đã làm theo tốc độ của riêng mình, từ tốn tiến hành.
Đôi tay mềm mại, mịn màng của cô khiến anh như mất kiểm soát.
Yết hầu anh chuyển động, một giọt mồ hôi trượt từ trán xuống vai cô.
Anh cúi đầu, áp môi bên tai cô, giọng khàn đặc:
“Nhanh chút đi, bảo bối.”
Nhưng Nguyễn Tinh Vãn đáp:
“Không đâu.”
Cô cố ý chậm rãi hơn, như muốn trả thù anh vì những chuyện đã làm ban ngày.
Chu Từ Thâm:
“……”
Không thể chịu đựng được nữa, anh cúi xuống, mạnh mẽ hôn lên môi cô, gia tăng lực, bàn tay anh như đang thắp lửa trên cơ thể cô.
Trong chớp mắt, anh đã hoàn toàn chiếm thế chủ động.
Nguyễn Tinh Vãn còn chưa kịp phản ứng, hai tay đã bị anh nắm chặt, không thể cử động.
Cô tự mình đẩy mọi chuyện đến mức không thể kiểm soát được nữa.
Những lần trước, khi không thể chịu nổi, cô chỉ cần gọi hai tiếng “chồng ơi” là còn chút tác dụng. Nhưng hôm nay, dù ôm lấy cổ anh gọi cả đêm, cũng không hiệu quả.
Chỉ thiếu điều không khắc hai chữ “hối hận” lên trán mình.