Anh thường xuyên phải đánh nhau với những đứa trẻ lớn hơn mình chỉ vì một miếng phô mai từ thùng rác, đến mức đầu rơi m.á.u chảy.
Anh không có ba mẹ, cũng không có người thân hay bạn bè.
Nếu không phải William nhận nuôi, có lẽ anh cũng không biết mình có thể sống đến bây giờ hay không.
Mặc dù vậy, William rốt cuộc vẫn không phải là ba ruột của anh.
Vì thế, sự xuất hiện của đứa trẻ này mang một ý nghĩa đặc biệt với anh.
Nó là người duy nhất trên thế giới này có mối liên hệ m.á.u mủ với anh.
Trong quá trình chăm sóc Bùi Sam Sam và đứa trẻ, tình cảm của Daniel dành cho cô dường như ngày càng lớn hơn.
Có những lúc, khi nhìn cô ngồi trên ghế sofa ăn trái cây và xem TV, anh không thể ngừng tưởng tượng về cảnh một đứa trẻ hai, ba tuổi chạy quanh, miệng gọi ba mẹ không ngớt.
Nhưng với anh, điều đó giống như một giấc mơ, không hề chân thật.
Khi anh còn đang cố gắng biến giấc mơ đó thành hiện thực, London xảy ra chuyện và anh buộc phải quay lại để giải quyết.
Trong mỗi giây phút đau đớn và giày vò, những giấc mơ mà anh khao khát ấy dần trở nên rõ ràng hơn.
Những gì anh muốn dường như luôn rất đơn giản.
Nhưng số phận lại thường trêu đùa con người, không để anh có cơ hội làm lại.
Khi anh trở về, giấc mơ ấy - thứ luôn ám ảnh trong tâm trí anh - sụp đổ trong khoảnh khắc.
Hoàn toàn tan biến.
Bùi Sam Sam không muốn gặp lại anh. Anh cũng thường tự trách mình: nếu như sớm hơn, nếu như không để quá khứ đè nặng, nếu như không để Amanda kiểm soát số phận mình, liệu anh có cơ hội để mọi chuyện không diễn ra như thế này không?
Nhưng thực tế nói với anh rằng, tất cả đã quá muộn.
Dẫu vậy, anh vẫn không cam lòng, vẫn muốn thử thêm một lần cuối cùng.
Bùi Sam Sam chụp xong một bức ảnh, cúi xuống xem lại trong máy. Ảnh rất đẹp.
Khi cô ngẩng đầu lên, cô thấy Daniel đứng ở đó, nhìn về phía cô, ánh mắt xa xăm, như đang nghĩ ngợi điều gì.
Cô nhìn quanh, không thấy gì bất thường, liền hỏi:
"Sao thế?"
Daniel thu ánh mắt về:
"Không có gì, đi tiếp thôi."
Lúc này trời đã khá tối.
May mắn thay, đi thêm vài phút, họ nhìn thấy một nhà nghỉ ở phía xa.
Daniel bước vào, dùng tiếng Anh trao đổi với chủ nhà.
Trong khi đó, Bùi Sam Sam đứng bên ngoài, chụp ảnh những chú chó hoang được nhà nghỉ chăm sóc.
Chẳng bao lâu, Daniel quay lại nói:
"Đã gọi người đến sửa xe rồi, vào trong ngồi đi."
Bùi Sam Sam đáp:
"Ồ," rồi nhẹ nhàng vuốt đầu một chú chó con bên cạnh trước khi bước vào.
Bên trong, chủ nhà đã mang đồ ăn và nước uống cho họ.
Bùi Sam Sam khát đến mức uống liền một mạch hơn nửa cốc nước, sau đó hỏi Daniel:
"Người ta khoảng bao lâu sẽ đến?"
Daniel đáp:
"Khoảng hai tiếng."
"Nhưng ban nãy đi đường chỉ mất một tiếng mà…"
"Buổi tối đường khó đi."
Bùi Sam Sam bĩu môi:
"Cũng đúng."
Có lẽ do đã đi bộ nhiều, cả người cô mệt lử. Sau khi ăn xong, cô ngáp dài.
Chủ nhà nghỉ thấy vậy, đến hỏi họ có cần thuê phòng để nghỉ ngơi không.
Bùi Sam Sam vội từ chối, nhưng không chống lại được cơn buồn ngủ, cô ngả người lên ghế sofa và ngủ thiếp đi.
Daniel ngồi bên cạnh nhìn cô.
Chủ nhà hỏi bằng tiếng Anh:
"Hai người là một đôi à?"
Daniel mỉm cười, nhấc ly nước lên:
"Đúng vậy."
Chương 1630
Khi Bùi Sam Sam tỉnh dậy, cô phát hiện mình đang ở trong phòng, được đắp một chiếc chăn.
Ngoài cửa sổ, trời đang mưa như trút nước.
Cô xoa đầu, kéo chăn ra và bước xuống giường.
Lúc này trời đã khuya, các vị khách và chủ nhà nghỉ đều đã ngủ, chỉ còn Daniel đang ngồi dưới tầng trong căn sảnh nhỏ, uống rượu.
Bùi Sam Sam bước đến gần anh và hỏi:
"Xe… vẫn chưa tới à?"
Daniel cầm ly rượu, quay đầu nhìn cô:
"Dậy rồi à?"
Bùi Sam Sam gật đầu, ngồi xuống bên cạnh anh.
Daniel nói:
"Mưa lớn quá, họ sẽ đến vào ngày mai. Tối nay cứ nghỉ lại đây."
Bùi Sam Sam khẽ "ồ" một tiếng. Dù sao cô cũng đã ngủ một giấc, trời mưa thế này cũng không thể đi đâu, chỉ còn cách chấp nhận.
Có lẽ vì vừa tỉnh dậy cộng với thời tiết lạnh do mưa, cô ngồi chưa được bao lâu đã khẽ rùng mình.
Daniel hỏi:
"Lạnh không?"
Bùi Sam Sam dụi mũi:
"Cũng hơi hơi."
Daniel cầm ly rượu bên cạnh, đưa ra trước mặt cô:
"Uống chút không?"
Bùi Sam Sam l.i.ế.m nhẹ môi.
Dạo gần đây cô uống thuốc nên không được uống rượu, nhưng lần này đi London, cô không mang theo thuốc, có lẽ có thể uống một chút…
Cô điều chỉnh tư thế:
"Uống một chút thôi."
Ở một nơi xa lạ như thế này, trong một nhà nghỉ nhỏ, thưởng thức chút rượu cũng là một trải nghiệm đáng giá.
Daniel rót một chút rượu vào ly cho cô, đẩy về phía trước.
Bùi Sam Sam nhấp một ngụm nhỏ, cảm thấy hơi cay.
Daniel thu ánh mắt lại, ngửa đầu uống một hớp lớn:
"Uống ít thôi, rượu này nặng, dễ say."
Bùi Sam Sam bĩu môi, nhìn lượng rượu ít ỏi trong ly:
Anh đang xem thường tôi sao?
Cô uống cạn ly rượu trong một hơi, sau đó lại tự cầm chai rượu rót thêm.
Daniel liếc nhìn cô, môi khẽ động như định nói gì đó, nhưng cuối cùng lại im lặng, tựa đầu vào tay, chống cằm quan sát cô.
Thời gian lặng lẽ trôi qua, cả hai không nói gì, chỉ lặng lẽ uống rượu.
Ánh đèn vàng ấm áp từ chiếc đèn treo khẽ lay động trong gió, tạo ra những bóng mờ đung đưa.
Bầu không khí trong nhà nghỉ tĩnh lặng và yên bình như đang chìm vào giấc ngủ.
Bùi Sam Sam vốn thích uống một chút rượu vào những lúc rảnh rỗi, tửu lượng của cô cũng không tệ.
Cô biết rõ giới hạn của mình, nên khi cảm thấy đầu bắt đầu hơi choáng, cô tự đặt ly xuống, chống tay lên bàn đứng dậy:
"Tôi… tôi đi ngủ đây."
Nhưng vừa đứng lên, cô đã loạng choạng một chút.
Rượu này thật sự nặng đến vậy sao?
Daniel giữ lấy cánh tay cô:
"Có thể đi được không?"
Bùi Sam Sam mặt hơi đỏ, có lẽ vì rượu, cô phản bác:
"Đi… đi được chứ! Tôi còn có thể đi thẳng hàng nữa cơ!"
Daniel: "…"
Ai tin cô không say chứ?
Daniel cũng đứng lên:
"Tôi đưa em về phòng."
Bùi Sam Sam nhẹ nhàng đẩy anh ra, quay người bám vào bàn, lắp bắp nói:
"Không cần, tôi tự đi được."
Daniel không nói thêm, chỉ đi theo cô. Khi cô loạng choạng, anh đưa tay đỡ cô.
Dưới sự nỗ lực lớn lao và ý chí kiên cường, Bùi Sam Sam cuối cùng cũng lên được tầng hai.
Nhưng khi bước lên bậc thang cuối cùng, cô đứng dựa vào tường, vẻ mặt bối rối.
Bên trái hay bên phải?
Phòng số mấy nhỉ?
Daniel nhắc:
"206."
Bùi Sam Sam lẩm bẩm lặp lại:
"206… 206…" rồi loạng choạng đi tìm.
Cô đi đến trước một cánh cửa, tựa người vào nó, mắt nửa nhắm nửa mở, thì thầm:
"206…" rồi đưa tay định vặn nắm cửa.