Mục lục
Tình Yêu Ngọt Ngào Và Ấm Áp
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tôi nghe nói, trong cuộc thi nhà thiết kế mới nổi bốn năm trước, cô giành giải nhất nhưng lại từ chối cơ hội du học tại Paris, đúng không?”

“Đúng vậy.”

“Lý do là gì?”

Giữ nụ cười lịch sự, Nguyễn Tinh Vãn đáp:

“Đây là lý do cá nhân, không tiện nói ra.”

Freya mỉm cười:

“OK, nếu cô không muốn nói thì thôi. Vài tháng trước, cô đã đánh bại nhiều nhà thiết kế có năng lực và kinh nghiệm hơn mình để giành giải nhất trong cuộc thi thiết kế. Cô có điều gì muốn nói về điều đó không?”

“Nếu muốn khiêm tốn, tôi có thể nói là nhờ may mắn hoặc do các tiền bối không đạt phong độ tốt. Nhưng nếu chị đã hỏi vậy, rõ ràng không phải đang tìm câu trả lời kiểu đó, nên tôi chỉ có thể nói là nhờ thực lực mà thôi.”

Freya có vẻ không ngờ cô sẽ trả lời như vậy, hơi dừng lại rồi cười nói:

“Tôi từng xem qua tác phẩm của cô, quả thực rất có sức hút. Nhưng tôi không chắc là cô dùng thực lực để đánh bại họ.”

“Mỗi người có ý kiến và đánh giá riêng về các tác phẩm khác nhau. Khi tham gia cuộc thi, tôi cũng không được tất cả giám khảo công nhận.”

“Cô nói vậy thì tôi đồng ý.”

“Cô còn muốn trao đổi điều gì nữa không?” cô hỏi.

Freya nhướn mày:

“Dĩ nhiên rồi, thú thật, tôi rất tò mò về cô, nên muốn trò chuyện thêm chút nữa.”

Đúng lúc này, cô nhân viên mang cà phê vào.

Thấy bầu không khí trong phòng, cô ấy sợ đến mức đặt cà phê xuống rồi lập tức đi ra ngoài.

Nguyễn Tinh Vãn nói:

“Chuyện liên quan đến công việc thì có thể, còn nếu là chuyện cá nhân, rất tiếc cuộc trò chuyện này sẽ dừng ở đây.”

Freya nhấp một ngụm cà phê:

“Yên tâm, tôi chỉ muốn bàn về tác phẩm của cô thôi.”

Dừng một chút, Freya chậm rãi hỏi tiếp:

“Cô nghĩ thế nào về tác phẩm của Ôn Thiển?”

Nguyễn Tinh Vãn hơi khựng lại, không đáp.

Freya đặt tách cà phê xuống:

“Sao lại có biểu cảm đó? Ôn Thiển cũng là người có chút tiếng tăm trong giới thiết kế trang sức, việc tôi nhắc đến cô ấy có gì lạ sao?”

“Không phải, điều này không liên quan đến giới thiết kế.”

“Vậy thì…”

“Chúng ta cứ trao đổi về tác phẩm” cô nói.

“Vì chị hỏi nên tôi sẽ trả lời về khía cạnh thiết kế. Ôn Thiển rất nỗ lực, và có thể thấy cô ấy học hỏi được khá nhiều ở Paris, nhưng các tác phẩm của cô ấy thường chỉ mang tính kỹ thuật mà thiếu đi linh hồn.”

“Ồ?”

“Phong cách thiết kế của cô ấy ở Paris ra sao, tôi không rõ, và cũng không đánh giá. Tuy nhiên, từ khi về nước, cô ấy luôn xem tôi là mục tiêu để vượt qua, muốn áp đảo tôi ở mọi khía cạnh. Thế nên những gì cô ấy thiết kế, luôn dựa trên nền tảng tác phẩm của tôi, chỉ muốn làm tốt hơn tôi, nên thiếu đi nét đặc trưng của chính mình.”

Nghe vậy, Freya nghiêng đầu, như thể đang suy ngẫm.

Cô tiếp lời:

“Còn gì nữa không? Câu trả lời của tôi có làm cô hài lòng không?”

Freya thu lại dòng suy nghĩ, cười nói:

“Tạm được rồi, giờ để tôi nói thật nhé, khi ở Paris, tôi rất thích tác phẩm của Ôn Thiển, cô ấy từng là nhà thiết kế riêng của tôi. Theo tôi, trong cuộc thi, cô ấy đáng lẽ phải giành giải nhất. Tôi rất tò mò không biết người như thế nào lại có thể giành lấy vị trí đó từ cô ấy.”

Nguyễn Tinh Vãn mỉm cười, không nói gì thêm.

Freya lại nói:

“Nhưng tôi cũng nghe nói, trong cuộc thi lần đó, cô ấy đã gian lận, thuê người giúp. Nhưng tôi tin rằng, nếu dựa trên khả năng thực sự của mình, cô ấy chưa chắc thua cô đâu.”

“Có thể.”

Freya tiếp tục:

“Thôi, không dài dòng nữa. Lần này tôi tìm cô là muốn cô thiết kế giúp tôi một cặp nhẫn cưới. Yêu cầu thì, tôi cũng không nói cụ thể được, chỉ cần thiết kế của cô khiến tôi hài lòng, vậy là xong.”

Chương 1278

Freya rời đi, Nguyễn Tinh Vãn từ phòng nghỉ bước ra.

Nhìn theo bóng dáng của Freya, Bùi Sam Sam không nhịn được hỏi:

“Người đó là ai thế?”

“Là khách hàng cũ của Ôn Thiển.”

Bùi Sam Sam trợn tròn mắt:

“Vậy cô ta tìm cậu làm gì? Không lẽ muốn gây chuyện với cậu?”

Cô mỉm cười lắc đầu:

“Không phải, cô ấy muốn mình thiết kế cho một cặp nhẫn cưới.”

“Yêu cầu là gì?”

“Chỉ cần cô ấy hài lòng là được.”

Bùi Sam Sam chẹp miệng:

“Đúng kiểu suy nghĩ của khách hàng. Đến lúc cậu làm xong, kiểu gì cũng sẽ bị chê bai đủ thứ.”

Cô thở dài:

“Cũng chẳng sao, ai bảo cô ấy trả nhiều tiền chứ.”

Bùi Sam Sam vỗ vai cô, thông cảm nói:

“Vì studio  của chúng ta, vất vả cho cậu rồi.”

Nói rồi, cô đột nhiên nhớ ra:

“Còn không bao lâu nữa là đến tuần lễ thời trang, giờ cậu phải thiết kế nhẫn cưới cho cô ta, liệu có kịp không?”

“Không sao, khoảng thời gian ở Giang Châu mình không có việc gì nhiều, đã vẽ kha khá bản phác thảo rồi, đến lúc đó chỉ cần chỉnh sửa thêm chi tiết là xong.”

“Vậy cậu cứ tập trung vẽ đi, mọi việc trong studio  cứ để mình lo.”

Cô nói:

“Cậu đừng làm quá sức, nghỉ ngơi nhiều vào.”

Bùi Sam Sam cười:

“Không sao đâu, nhóc con trong bụng mình dạo này rất ngoan, không quấy mình lắm. Vài ngày trước đi khám, bác sĩ bảo mình có thể làm việc bình thường, không vấn đề gì.”

Cô lại hỏi: “Daniel thế nào rồi?”

“Anh ấy hả, công ty nào đó sắp mở chi nhánh ở Nam Thành, dạo này anh ấy bận việc đó, cũng khá phiền phức.”

Cô hiểu ý, im lặng một chút, không nói gì thêm.

Cô bảo:

“Cậu đi nghỉ ngơi đi, mình qua bên kia xem chút.”

Bùi Sam Sam ngáp dài một cái:

“Ừ, được.”

Vừa đi được vài bước, cô đã thấy hai ánh mắt cầu cứu từ xa.

Một là của cô nhân viên nhỏ, một là của Giang Sơ Ninh.

Có vẻ cả hai đều đã “tra tấn” nhau không ít.

Cô mỉm cười, nói với Giang Sơ Ninh:

“Đi cùng chị nào.”

Hai người như được sống lại.

Giang Sơ Ninh lập tức chạy đến bên cạnh cô, cùng cô bước ra ngoài.

Bên studio  đã thay đổi hẳn, tầng một là khu bày hàng, tầng hai đã được bố trí thành phòng chụp ảnh.

Cô vừa xem vừa hỏi:

“Thấy khó không?”

Giang Sơ Ninh gãi đầu, buồn bã nói:

“Những thứ chị ấy giảng quá phức tạp, em cũng muốn nhớ nhưng không tài nào nhớ nổi, em ngốc lắm phải không?”

“Vì đây không phải là sở trường của em, cũng là lần đầu em tiếp xúc mà” cô nói “em không cần phải nhớ hết những thứ đó. Lúc nào đông khách thì phụ giúp họ lấy đồ là được.”

Giang Sơ Ninh gật đầu:

“Em sẽ từ từ học!”



Buổi chiều, sau khi ngủ trưa dậy, Bùi Sam Sam nói:

“Tinh Tinh, tối chúng ta đi ăn lẩu đi, dạo này chỉ có mình với Daniel, mà anh ấy lại không cho mình đi.”

Cô đặt bút xuống, duỗi người:

“Được thôi, để mình nhắn cho Tiểu Thầm đến luôn, để em ấy đỡ lo lắng.”

Bùi Sam Sam dò hỏi:

“Vậy mình gọi cả Hứa Loan nữa nhé?”

Cô nhướn mày: “Gọi đi.”

Nhắn xong cho Nguyễn Thầm, cô định gọi điện cho Chu Từ Thâm, nhưng lại sợ anh đang họp, nên chỉ nhắn một tin.

Chưa đầy một phút sau, điện thoại của cô đã đổ chuông.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK