"Người giờ đang ở đâu?"
"Đã được mang về rồi, hiện đang ở phòng bên."
Chu lão gia trầm ngâm một lúc, chống gậy bước ra ngoài.
Trong phòng bên, Lý Tuyết toàn thân ướt sũng, co ro ngồi trong góc, run rẩy. Nước mưa lẫn với m.á.u đã tụ lại thành một vũng lớn trên sàn.
Dương Chấn ngồi không xa trên ghế, dù người anh cũng ướt nhưng tình trạng của anh tốt hơn Lý Tuyết rất nhiều.
Nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa, Dương Chấn vội đứng dậy.
Giây tiếp theo, bóng dáng của Chu lão gia hiện ra trong tầm mắt họ.
Vừa bước vào, ông ta nhìn thoáng qua Lý Tuyết, chống gậy, không vui hỏi:
"Chuyện gì đã xảy ra?"
Lập tức có người trả lời:
"Lão gia, là do chúng tôi sơ suất trong việc canh giữ nên mới để cô ta có cơ hội chạy trốn."
"Sơ suất đến mức người đã chạy ra ngoài mà vẫn chưa phát hiện?"
Chu lão gia lớn giọng hơn, gậy đập mạnh xuống sàn:
"Các người làm việc kiểu gì vậy!"
Cả phòng ai nấy đều cúi đầu, im lặng không dám nói gì.
Chu lão gia cười khẩy, bước đến trước mặt Lý Tuyết:
"Ngẩng đầu lên."
Lý Tuyết run rẩy, ngước lên nhìn ông ta một cái rồi nhanh chóng cúi đầu xuống, ôm chặt lấy chân mình, cắn chặt môi.
Chu lão gia nói:
"Cô liều mạng như vậy, thậm chí không ngại nguy hiểm đến tính mạng để trốn thoát, chỉ để bí mật báo tin cho Chu Từ Thâm? cô muốn nó đến g.i.ế.c ta sao?"
"Tôi..."
Lý Tuyết nói:
"Tôi không, tôi chỉ muốn Chu tổng đến cứu dì Hứa và..."
"Cứu sao?"
Chu lão gia như nghe thấy chuyện nực cười:
"Cô coi Chu gia là cái gì? Đứa trẻ đó là con cháu của Chu gia, nơi đây chính là nhà của nó! Chu Từ Thâm sao có thể để một kẻ ngu ngốc như cô chăm sóc con nó được cơ chứ, nặng nhẹ cũng không phân biệt nổi."
Lý Tuyết không dám nói gì thêm, người run rẩy dữ dội.
Chu lão gia quay người, nhìn qua đám thuộc hạ:
"Đều là một lũ vô dụng, chuyện nhỏ nhặt thế này mà cũng không làm nổi!"
Ông ta nói xong, liền bước ra ngoài, dường như không muốn bận tâm thêm về việc nhỏ nhặt này nữa, rồi ra lệnh:
"Giữ cô ta lại cũng chẳng có tác dụng gì, nếu cô ta muốn chạy, thì xử lý đi."
Một người trong đám thuộc hạ đáp:
"Vâng."
Chu lão gia bước đến cửa, đột nhiên quay đầu lại, nhìn Dương Chấn, giơ tay ra hiệu:
"Cậu, lại đây."
Dương Chấn bước đến trước mặt ông ta:
"Chủ tịch có gì dặn dò."
Chu lão gia trầm giọng nói:
"Chuyện này cậu làm rất tốt, tôi cũng không có gì để thưởng cho cậu, chi bằng giao cho cậu xử lý luôn, làm cho sạch sẽ vào."
Nghe vậy, Dương Chấn sững sờ:
"Tôi sao?"
"Sao? Cậu không dám à?"
"Chủ tịch, tôi không..."
Chu lão gia cắt ngang:
"Được rồi, một khi đã giúp tôi làm việc, cậu chính là người của tôi. Nhưng nếu cậu có thể nhận tiền của tôi, thì cũng có thể nhận tiền của kẻ khác, tôi không tin tưởng cậu. Hoặc là cậu tự tay g.i.ế.c cô ta, hoặc là hôm nay cả hai người các cậu đều đừng mong ra khỏi đây."
Dương Chấn không ngờ rằng Chu lão gia lại có thể trở mặt không nhận người nhanh đến vậy.
Nhưng rõ ràng, Chu lão gia không phải đang thương lượng với anh, sau khi nói xong, ông ta dặn dò thuộc hạ đứng canh, rồi rời khỏi phòng.
Dương Chấn cau mày, quay đầu nhìn Lý Tuyết, trong mắt dần hiện lên sự tàn nhẫn, anh từ từ bước về phía cô...
Chương 1134
Nguyễn Tinh Vãn nhìn cơn mưa ngoài cửa sổ, hơi đờ đẫn, không biết đang nghĩ gì.
Thẩm Tử Tây vẫy tay trước mặt cô:
“Nhìn phi thuyền à?”
Tinh Vãn: “...”
Cô thu lại ánh nhìn:
“Có chuyện gì vậy?”
Thẩm Tử Tây tựa vào ghế sofa:
“Cô không quên hôm nay là ngày gì chứ?”
Nguyễn Tinh Vãn hơi bối rối:
“Ngày gì?”
“Sinh nhật Chu Từ Thâm.”
“... Ồ, đúng rồi.”
Dạo này có quá nhiều chuyện, hơn nữa Chu Từ Thâm cũng bận rộn, cô hoàn toàn quên mất chuyện này.
Thẩm Tử Tây hỏi:
“Có muốn tổ chức một bữa tiệc cho cậu ấy không?”
Nguyễn Tinh Vãn suy nghĩ một chút, cảm thấy ý tưởng này cũng hay.
Cô nhận ra dạo này Chu Từ Thâm có vẻ đang chịu nhiều áp lực, tâm trạng cũng không tốt lắm, tổ chức một bữa tiệc có lẽ sẽ khiến anh vui hơn.
Nguyễn Tinh Vãn nhìn thời gian:
“Đã năm giờ rồi, còn kịp không?”
Thẩm Tử Tây cười cười:
“Chỉ cần có tiền, không gì là không thể, giao cho tôi đi, cô chỉ cần gọi bạn bè là được.”
Nguyễn Tinh Vãn nói:
“Bạn của Chu Từ Thâm chẳng phải chỉ có anh với Giang Yến thôi sao? Mấy người khác tôi không quen.”
“Không cần gọi họ, ý tôi là cô hãy gọi bạn của cô, càng nhiều càng tốt, mà nhớ là càng nhiều người độc thân càng tốt.”
Nguyễn Tinh Vãn: “?”
Anh đang tổ chức sinh nhật cho Chu Từ Thâm hay là làm buổi hẹn hò tập thể vậy?
Thẩm Tử Tây cũng nhận ra mình hơi lộ liễu, bèn ho nhẹ:
“Đông vui mà, tôi chỉ muốn tạo không khí thôi.”
Nguyễn Tinh Vãn bĩu môi, nhưng nghĩ lại thì trước giờ Chu Từ Thâm chưa từng tổ chức sinh nhật. Lần này nếu đã làm thì không nên để buổi tiệc quá tẻ nhạt.
Nghĩ đến đó, cô gửi tin nhắn cho Bùi Sam Sam, Hứa Loan, và Tiểu Thầm.
Nếu cô đoán không nhầm, Daniel có 99% khả năng sẽ đi cùng Bùi Sam Sam, nên cô không cần gọi riêng.
Sau khi gửi tin nhắn, Tinh Vãn đứng dậy:
“Anh đã đặt chỗ xong chưa? Tôi đến giúp trang trí nhé.”
“Không cần, nhiệm vụ của cô là đưa Chu Từ Thâm đến, mọi thứ khác để tôi lo.”
“Vậy được rồi, tôi đến tập đoàn Chu thị đây.”
Nguyễn Tinh Vãn vừa xuống đến dưới nhà thì thấy Dương Chấn toàn thân ướt sũng, trông rất thảm hại bước vào.
Thấy vậy, cô hỏi:
“Anh không đi xe à?”
Dương Chấn đáp:
“Xe... bị hỏng giữa đường rồi. Trời mưa to quá, tôi bị ướt khi đi bộ một đoạn. Cô định ra ngoài à?”
“Ừ, có chút việc.”
Nguyễn Tinh Vãn để ý thấy cổ tay áo bên phải của Dương Chấn có vết màu đỏ, cô hỏi:
“Anh bị sao vậy?”
Phát hiện ánh mắt của cô, Dương Chấn vội vàng che tay phải:
“Không sao, vừa nãy không may ngã, chỉ bị trầy chút thôi.”
“Anh nên khử trùng vết thương đi.”
Nói xong, Nguyễn Tinh Vãn xoay người rời đi.
Dương Chấn nhét tay vào túi quần rồi nhanh chóng đi lên tầng.
Khi đến trước cửa văn phòng, anh ta vội vàng chạy vào nhà vệ sinh, xả nước lên vết m.á.u trên tay, sau đó lấy giấy ăn đắp lên dày vài lớp, ấn mạnh để cầm máu.
Quay lại văn phòng, Dương Chấn lấy hộp y tế, khử trùng và bôi thuốc cho vết thương trên mu bàn tay, rồi dùng băng gạc quấn lại. Anh ta mở ngăn kéo có khóa, lục tìm đồ một cách vội vàng.
Trong tình cảnh hiện tại, anh ta không thể ở đây lâu thêm nữa, phải rời đi ngay lập tức.
Nhưng trước khi rời đi, anh ta phải đảm bảo rằng Triệu Kính sẽ không còn cơ hội uy h.i.ế.p anh ta.
Vì vậy, phải lật đổ Triệu Kính trước đã.
Tìm được tài liệu mình cần, Dương Chấn lật qua xem, thở phào nhẹ nhõm. Cầm tài liệu trong tay, anh ta đi thẳng đến văn phòng của Lý Đạc.
Anh ta biết gần đây Lý Đoạ Tinh Vãn đang nhờ Lý Đạc điều tra chứng cứ phạm tội của Triệu Kính, nhưng dù điều tra mãi vẫn chưa tìm ra manh mối quan trọng.
Dương Chấn biết rõ ràng, hôm nay Lý Đạc đã ra ngoài từ sáng.
Vì khu vực này không có camera, anh ta chỉ cần lặng lẽ để tài liệu trong văn phòng của Lý Đạc, không ai có thể lần ra dấu vết của anh ta, và rồi Triệu Kính sẽ nhanh chóng sụp đổ.