Từ xa, Tạ Vinh nhìn theo bóng lưng của cô ta, chậm rãi dừng lại, sau đó ngẩng đầu nhìn về hướng cô ta đang đi, đôi mày nhíu chặt.
Ở một nơi khác.
Nguyễn Tinh Vãn nấu đã xong món cuối cùng, bước vào phòng khách, cầm điện thoại gọi cho Bùi Sam Sam.
Nguyễn Tinh Vãn hỏi:
"Sam Sam, các cậu đến đâu rồi?"
Bùi Sam Sam đáp:
"Bọn mình đang trên đường về, đang bị kẹt xe, chắc còn một lúc nữa."
"Thẩm Tử Tây có đi cùng các cậu không?"
"Có đi cùng."
Bùi Sam Sam ngừng một chút, thử thăm dò:
"Chu tổng đã về chưa?"
Nguyễn Tinh Vãn liếc nhìn người đàn ông ngồi bên cạnh:
"Về rồi."
Bùi Sam Sam nói:
"Vậy hai người cứ ăn trước đi, đừng để Chu tổng phải đợi lâu..."
"Không sao đâu, anh ấy làm việc, từ trưa đến nửa đêm không ăn cơm cũng không sao, không c.h.ế.t đói được đâu."
Chu Từ Thâm: "......"
Ở đầu dây bên kia, Bùi Sam Sam cố nhịn cười:
"Hình như bây giờ không kẹt xe nữa rồi, cùng lắm nửa tiếng nữa là tới."
"Được, đi đường cẩn thận."
Nguyễn Tinh Vãn vừa cất điện thoại, cổ tay đã bị ai đó nắm lấy và kéo xuống.
Chu Từ Thâm vòng tay qua eo cô, nhỏ giọng hỏi:
"Vừa rồi em nói gì?"
Nguyễn Tinh Vãn ngồi trên đùi anh, mạnh dạn cãi lại:
"Em nói sai chỗ nào à? Lần nào em nhắc, anh cũng không để tâm, em còn có cách nào khác đâu..."
Lời cô vừa dứt, hai chiếc điện thoại đặt trên bàn trà lần lượt vang lên.
Nguyễn Tinh Vãn quay đầu nhìn, điện thoại của Chu Từ Thâm là cuộc gọi từ Trần Bắc.
Còn điện thoại của cô là một số lạ.
Có lẽ là Tạ Vinh.
Cả hai không ai động đậy, mãi đến khi màn hình điện thoại tắt đi.
Nguyễn Tinh Vãn im lặng vài giây rồi hỏi:
"Sao anh không nghe máy?"
Chu Từ Thâm không trả lời mà hỏi ngược lại:
"Sao em không nghe?"
Nguyễn Tinh Vãn biết Chu Từ Thâm không thích cô liên lạc với Tạ Vinh. Dù có vài việc cần nhờ đến anh ta giúp đỡ, nhưng lần này, Chu Từ Thâm không nói gì. Tuy nhiên, nếu nghe điện thoại của Tạ Vinh ngay trước mặt anh, chắc chắn anh sẽ không vui.
"Hay là chúng ta... chia nhau nghe điện thoại?"
Cô vừa đứng lên, định vào phòng ngủ gọi lại cho Tạ Vinh, thì đã bị kéo lại vào vòng tay anh.
Chu Từ Thâm nói:
"Không cần, ăn cơm đi."
"Nhưng Sam Sam và mọi người còn chưa đến mà..."
Chu Từ Thâm không cảm xúc đáp:
"Anh sắp đói c.h.ế.t rồi."
Nguyễn Tinh Vãn: "......"
Được rồi.
Nguyễn Tinh Vãn đi vào bếp, định lấy một phần đồ ăn cho Chu Từ Thâm ăn trước.
Cô vừa bước vài bước, quay đầu lại thì thấy anh cầm điện thoại lên.
Nguyễn Tinh Vãn nghiêng đầu, sao cô cảm thấy hình như mình vừa bị lừa?
Nhưng cuộc gọi của Chu Từ Thâm cũng không phải là gọi lại.
Chỉ cần anh không nghe máy, Trần Bắc sẽ không gọi lần hai, mà sẽ gửi tin nhắn tóm tắt sự việc.
Nhìn nội dung Trần Bắc gửi tới, sắc mặt Chu Từ Thâm ngày càng lạnh hơn.
Một lát sau, anh nắm chặt điện thoại, đứng dậy nói với Nguyễn Tinh Vãn:
"Anh ra ngoài một lát."
Nguyễn Tinh Vãn ngẩn người, nhận ra có chuyện xảy ra, nhưng không nói nhiều, chỉ bảo:
"Anh đi cẩn thận nhé."
Chu Từ Thâm đáp "Ừ" một tiếng, đi được vài bước lại quay lại, thấp giọng dặn dò:
"Đừng nghe điện thoại của Tạ Vinh. Chờ anh về, anh sẽ nói hết mọi chuyện với em."
Nguyễn Tinh Vãn nhẹ gật đầu:
"Được."
Chương 1584
Chu gia.
Chu Tuyển Niên vừa từ phòng của Chu lão gia bước ra, một người đàn ông vội vã tiến lại:
“Thiếu gia, xảy ra chuyện rồi.”
Anh ta hạ thấp giọng nói với Chu Tuyển Niên vài câu, nhưng sắc mặt của anh vẫn không thay đổi, chỉ xoay bánh xe lăn tiến lên phía trước, nhẹ nhàng nói:
“Từ Thâm tại sao lại đột nhiên đi tìm cô ta?”
Người đàn ông nhìn về phía căn phòng sau lưng anh:
“Người của lão gia hôm nay đã rời khỏi Chu gia.”
Nghe vậy, Chu Tuyển Niên khẽ cười:
“Thì ra là vậy.”
Anh chưa bao giờ né tránh, cũng không ngăn cản việc người của Chu lão gia đi tìm Chu Từ Thâm.
Thậm chí, anh còn rất ủng hộ.
Bước vào phòng khách, Amanda đang đi loanh quanh nhìn ngắm khắp nơi.
Thấy Chu Tuyển Niên tiến đến, cô ta nói:
“Không ngờ anh cũng có sở thích sưu tầm cổ vật.”
Chu Tuyển Niên cười nhẹ, ôn hòa:
“Nếu cô thích, tôi có thể tặng cô.”
Amanda rõ ràng không ngờ anh lại trả lời như vậy, khẽ nhướn mày, tỏ vẻ hứng thú.
Cô ta ngồi xuống sofa:
“Tôi biết anh không muốn chúng tôi đến đây, nhưng lần này tôi thực sự không còn cách nào khác. Những nơi tôi thường lui tới đều bị lộ, chỉ còn cách tìm đến anh.”
Nụ cười ôn hòa trên mặt Chu Tuyển Niên không thay đổi, anh bảo người giúp việc rót trà cho cô:
“Cô cũng thấy rồi, tôi chỉ là một người tàn tật, chẳng giúp được gì cho cô.”
“Tôi chỉ cần anh giúp tôi rời khỏi Nam Thành. Anh chắc chắn có cách. Rời khỏi đây rồi, sẽ không ai làm gì được tôi nữa.”
“Những việc cô muốn làm, đã làm xong cả rồi chứ?”
Sắc mặt Amanda lộ ra chút căm hận:
“Chỉ cần cậu ta chưa chết, sao có thể coi là xong?”
Chu Tuyển Niên nói:
“Cô có rất nhiều cơ hội để g.i.ế.c cậu ta.”
“Nhưng g.i.ế.c cậu ta chẳng phải quá dễ dàng cho cậu ta sao?”
Amanda nói, rồi bật cười:
“Tôi đây cũng học từ anh mà. Giữ kẻ mình hận nhất lại, từ từ tra tấn, để người đó mỗi ngày đều sống trong ranh giới giữa sống và chết, sống không được mà c.h.ế.t cũng không xong, đó mới là cách trả thù vui sướng nhất.”
Chu Tuyển Niên chỉ cười nhạt, không đáp lời.
Amanda rõ ràng không đến đây để thảo luận cách tra tấn kẻ thù, cô ta trực tiếp hỏi: “Khi nào tôi có thể rời đi?”
Chu Tuyển Niên đáp:
“Một thời gian nữa. Hôm nay vừa xảy ra chuyện, tình hình đang căng thẳng.”
Amanda vừa định nói gì đó, Chu Tuyển Niên liền tiếp lời:
“Nếu cô đã biết rằng đây là nơi an toàn nhất và là nơi duy nhất đối với cô, thì cô không cần nghi ngờ về sự an toàn khi ở đây.”
Lời này quả thực không sai.
“Tôi hiểu rồi.”
Amanda vừa nói xong, một thuộc hạ vội vã bước vào:
“Thiếu gia, nhị thiếu gia đã về…”
Amanda giật mình, chưa kịp lên tiếng, Chu Tuyển Niên đã nói:
“Hoài Tân, đưa cô ấy lên lầu.”
Người đàn ông đứng chờ bên cạnh đáp:
“Vâng.”
Ngay khi Amanda được đưa lên lầu, bóng dáng Chu Từ Thâm đã xuất hiện trong phòng khách.
Chu Tuyển Niên nhìn anh, mỉm cười:
“Từ Thâm, hôm nay sao lại có thời gian về đây?”
Chu Từ Thâm lạnh nhạt liếc nhìn xung quanh, ngồi xuống đối diện anh:
“Không có gì, chỉ tiện đường ghé qua.”
“Vậy sao.”
Chu Tuyển Niên điều khiển xe lăn đến gần bàn trà, pha trà cho anh:
“Ngồi đi.”
Ánh mắt Chu Từ Thâm dừng lại ở chiếc cốc trên bàn trà:
“Có khách đến?”
Chu Tuyển Niên liếc sang bên cạnh, chậm rãi đáp:
“Đúng vậy, vừa mới đi không lâu.”