“Từ Thâm.”
Chu Từ Thâm quay lại, sải bước dài đến ngồi xuống cạnh ghế sofa:
“Thời gian ở Canada có quen không?”
“Anh thì cũng tạm ổn, chỉ có ba là không thích nghi với khí hậu bên đó, trên người nổi vài vết phát ban, nhưng dạo này đỡ hơn rồi.”
Chu Từ Thâm nói:
“Sống ở Nam Thành mấy chục năm, đi nơi khác quả thật rất khó thích nghi.”
Chu Tuyển Niên nói:
“Giờ quay về cũng tốt, bác sĩ nói ở trong môi trường quen thuộc sẽ có lợi hơn cho việc dưỡng bệnh, có vẻ như lựa chọn ban đầu của anh là sai lầm.”
Chu Từ Thâm cười nhạt:
“Chọn đúng hay sai, cũng phải sau khi chọn mới biết được.”
“Em sắp tới có dự định gì?”
“Dẫn Nguyễn Tinh Vãn đi du lịch thư giãn, nếu có cơ hội thì cầu hôn, nếu được thì tổ chức đám cưới trước cuối năm.”
Chu Tuyển Niên cười nhẹ:
“Qua bao năm với bao hiểu lầm, cuối cùng các em cũng quay về bên nhau. Định ngày cưới xong nhớ báo anh nhé, anh nhất định phải đến chứng kiến.”
Chu Từ Thâm nhìn anh, ánh mắt lạnh lẽo không có chút ấm áp:
“Không cần đâu.”
Thấy vậy, nụ cười của Chu Tuyển Niên cứng lại:
“Từ Thâm, em…”
“Khi Chung Nhàn qua đời, tôi đã nói rồi, chúng ta không còn nợ gì nhau nữa. Giờ tôi giao lại Chu thị cho anh, mọi ân oán cũng dừng lại ở đây.”
“Anh không hiểu ý em.”
“Hiểu hay không cũng không quan trọng, đến giờ tôi không truy cứu chuyện đã xảy ra trước đây nữa, cũng không đi điều tra những âm mưu phía sau. Tôi chỉ mong rằng, từ hôm nay trở đi, cuộc sống của tôi không còn những thị phi này. Vợ tôi có thể ở bên tôi một cách bình yên, con trai tôi có thể lớn lên khỏe mạnh.”
Chu Tuyển Niên im lặng một lúc, rồi bật cười:
“Em nghĩ anh đã làm gì sau lưng em sao?”
“Tôi chưa từng nghĩ như thế, nhưng cả tôi và anh đều rõ ràng những gì Chung Nhàn nói trước khi c.h.ế.t có ý nghĩa gì.”
“Từ Thâm, bà ấy đã c.h.ế.t rồi, em…”
“Đúng là bà ấy đã chết, nhưng những chuyện này sẽ không bao giờ kết thúc.”
Chu Từ Thâm nói với giọng điềm tĩnh:
“Vì vậy, hôm nay tôi mong có thể giải quyết dứt khoát.”
Chu Tuyển Niên khẽ nhíu mày, không nói gì.
Chu Từ Thâm tiếp tục:
“Những việc Chung Nhàn làm đều vì anh.”
Chu Tuyển Niên thở dài:
“Anh hiểu ý của em rồi. Yên tâm, anh sẽ tìm những người đó, nếu bà ấy còn kế hoạch nào, anh sẽ xử lý.”
Chu Từ Thâm đứng dậy, cầm lấy khung ảnh bên cạnh:
“Chu thị giao lại cho anh.”
“Từ Thâm, em vẫn xem anh là anh trai chứ?”
Chu Từ Thâm dừng chân nhưng vẫn không quay đầu lại.
Anh nói:
“Chỉ cần anh còn coi tôi là em trai, anh sẽ mãi mãi là anh của tôi.”
Nói xong, Chu Từ Thâm thẳng bước rời đi.
Chu Tuyển Niên từ từ thu lại biểu cảm trên khuôn mặt, điều khiển xe lăn đến bên cửa sổ lớn.
Nơi này quả thật là vị trí tốt, có thể nhìn bao quát cảnh sắc toàn thành phố.
Một lát sau, Lâm Nam gõ cửa, mang tài liệu vào:
“Đại thiếu gia, đây là những thứ cần ngài ký trong chiều nay.”
Chu Tuyển Niên xoay xe lăn nhìn anh, cười ôn hòa:
“Anh đã ở bên cạnh Từ Thâm nhiều năm rồi nhỉ, sau này sẽ phải làm phiền anh nhiều.”
“Đại thiếu gia nói quá lời, đó là việc tôi nên làm.”
Lâm Nam ngập ngừng rồi hỏi tiếp:
“Đại thiếu gia còn dặn dò gì thêm không, nếu không, tôi sẽ…”
“Anh mang giúp tôi báo cáo tài chính của Chu thị và tiến độ các dự án gần đây.”
“Vâng.”
Chu Tuyển Niên lại hỏi:
“Hiện tại tình hình các công ty con của Chu thị thế nào?”
Lâm Nam đáp:
“Trước đó Chu tổng đã gọi họ về họp một lần, làm báo cáo và thống kê chi tiết, tôi sẽ mang tài liệu đến ngay.”
“Không cần đâu.”
Chu Tuyển Niên nói:
“Chiều nay, ba giờ, tập hợp tất cả quản lý các công ty con tại Chu thị để họp.”
Chương 1348
Trong phòng làm việc, Nguyễn Tinh Vãn ngồi trước bàn làm việc, tay chống cằm, nhìn ánh nắng bên ngoài có phần chói mắt, hơi lơ đãng.
Không biết tình hình bên phía Chu Từ Thâm thế nào rồi, cũng không rõ cuộc họp hội đồng có diễn ra suôn sẻ không.
Thời gian trôi qua từng chút một, mặt trời đã lên cao, hơi nóng bao trùm cả thành phố.
Đúng lúc Nguyễn Tinh Vãn đứng dậy định đi pha một tách cà phê, vừa bước ra khỏi cửa văn phòng thì nghe thấy bên ngoài phòng làm việc có người đang tụ tập, bàn tán sôi nổi.
Các cô gái trong phòng cũng bị không khí náo nhiệt bên ngoài thu hút, kéo dài cổ nhìn ra ngoài xem có chuyện gì xảy ra.
Nguyễn Tinh Vãn đặt cốc nước xuống, không biết vì lý do gì, chậm rãi bước ra ngoài.
Xuyên qua đám đông ồn ào, cô nhìn thấy một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng, quần tây đen, đứng dựa vào chiếc xe hơi màu đen, một tay ôm bó hoa hồng đỏ rực.
Dưới ánh nắng, vẻ mặt anh mang vài phần thoải mái và lười biếng.
Nguyễn Tinh Vãn thấy cảnh này, không khỏi ngẩn người.
Chu Từ Thâm đối diện với ánh mắt của cô, khẽ nhướn mày, bước chậm rãi đến trước mặt cô, đưa bó hoa ra:
“Quý cô xinh đẹp, anh có vinh dự được mời em dùng bữa trưa không?”
Xung quanh lập tức vang lên tiếng trêu chọc, mọi người bàn tán không ngớt, đoán rằng đây chắc là một vị tổng tài bá đạo đang theo đuổi cô vợ nhỏ của mình.
Mặt Nguyễn Tinh Vãn đỏ bừng lên trông thấy, không rõ là do bị nắng hay do ngại ngùng.
Cô nhanh chóng nhận lấy bó hoa, kéo tay Chu Từ Thâm đi vào trong phòng làm việc.
Chu Từ Thâm cười mỉm, nắm ngược lại tay cô rồi bước đi.
Trong phòng làm việc, các cô gái cúi đầu như thể không thấy gì.
Ở bên ngoài, đám đông thấy hai người đã đi vào cũng dần tản ra.
Vào đến văn phòng, Nguyễn Tinh Vãn đặt bó hoa xuống bên cạnh, quay lại đóng cửa, rồi nói:
“Anh…”
Chưa kịp nói xong, cô đã bị anh vòng tay ôm lấy eo, áp sát vào cửa, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua cằm cô:
“Quý cô xinh đẹp, em vẫn chưa trả lời câu hỏi của anh đâu đấy.”
Mặt Nguyễn Tinh Vãn đỏ bừng, đẩy anh ra:
“Đừng có đùa nữa.”
Chu Từ Thâm nói:
“Vậy coi như em đồng ý rồi nhé.”
Khóe môi Nguyễn Tinh Vãn không tự chủ cong lên, ngẩng đầu hỏi:
“Anh chẳng phải nói là tối mới về sao?”
“Cho phép anh đính chính lại, câu em hỏi là tối nay anh muốn ăn gì.”
Nguyễn Tinh Vãn: “…”
Đúng là người đàn ông thích bắt bẻ từ ngữ mà.
Cô im lặng vài giây rồi hỏi:
“Vậy… cuộc họp hội đồng đã xong rồi?”
Chu Từ Thâm vén vài sợi tóc của cô ra sau tai, khẽ đáp:
“Mọi chuyện đã kết thúc rồi.”
Nguyễn Tinh Vãn không nói gì thêm, giơ tay ôm lấy eo anh, tựa mặt vào n.g.ự.c anh.
Chu Từ Thâm cúi đầu,khẽ cười:
“Sao vậy? Dù anh rất thích em chủ động như thế này, nhưng…”
Nguyễn Tinh Vãn ngắt lời anh:
“Không có gì, đừng nói nhiều.”
Ánh mắt Chu Từ Thâm dần trở nên dịu dàng, giơ tay ôm lấy cô.
Một lúc sau, anh lặp lại:
“Mọi chuyện đều đã kết thúc.”
Nguyễn Tinh Vãn nhắm mắt:
“Ừ, em biết rồi.”
Mọi chuyện đã kết thúc, giờ chỉ cần đợi đến khi sức khỏe của cậu bé hồi phục hoàn toàn, họ có thể mãi mãi ở bên nhau, không còn những thị phi, phiền toái nữa.
Buổi trưa, họ cùng nhau ra ngoài ăn rồi trở về, Nguyễn Tinh Vãn ngồi vẽ thiết kế trên bàn làm việc, còn Chu Từ Thâm ngồi bên cạnh đọc sách.