"Chu tổng thế nào rồi?"
Nguyễn Tinh Vãn đáp:
"Cũng tạm, chưa c.h.ế.t cảm."
Vừa dứt lời, cô chợt nhớ ra điều gì đó, vội đứng lên:
"Sam Sam, cậu giúp mình trông bé con một lúc, trên bếp mình đang nấu canh."
Bùi Sam Sam “ồ ồ” đáp lời, theo phản xạ nhìn vào bếp, rồi thắc mắc:
"Cũng đâu có bật bếp?"
Nhìn theo bóng lưng vội vã của Nguyễn Tinh Vãn, cô liền hiểu ra.
Thì ra là bếp ở nhà bên kia.
Nguyễn Tinh Vãn cũng không biết Chu Từ Thâm có còn khẩu vị ăn uống hay không, nên cô không nấu nhiều, chỉ nấu một nồi canh cá và làm một món rau nhẹ nhàng.
Khi vừa tắt bếp, chuẩn bị gọi Chu Từ Thâm dậy, cô bất ngờ bị ai đó ôm lấy từ phía sau.
Chu Từ Thâm tựa cằm lên vai cô, giọng khàn khàn, trầm thấp:
"Chào buổi sáng."
Nguyễn Tinh Vãn: "..."
Cô vẫn còn cầm cái muôi trong tay, không vui nói:
"Trời đã tối rồi, chào buổi sáng cái gì."
Chu Từ Thâm lười biếng nói:
"Vậy sao? tôi cứ tưởng trời chưa sáng."
Nguyễn Tinh Vãn không muốn để ý tới anh, liền đưa tay ra định kéo tay anh khỏi eo mình:
"Buông ra."
"Để tôi ôm thêm chút nữa."
Anh cọ nhẹ vào cổ cô, như thể đang làm nũng.
Nguyễn Tinh Vãn trầm mặc một chút, chẳng lẽ anh sốt đến mức lú lẫn rồi?
Cô giơ tay lên sờ trán anh, quả thật vẫn còn hơi nóng.
Chu Từ Thâm nhắm mắt lại, ôm cô chặt hơn.
Nguyễn Tinh Vãn quay lại với thực tại:
"Nếu anh còn không buông, tôi sẽ để đến bệnh viện."
Nghe vậy, Chu Từ Thâm lập tức buông tay, lùi lại một bước, xoa trán:
"Tôi tưởng mình đang mơ mà."
Nguyễn Tinh Vãn: "..."
Anh có thể không vô liêm sỉ hơn nữa được sao?
Nguyễn Tinh Vãn quay người múc canh:
"Anh cứ coi như là đang mơ đi. Dù sao thì trên đời này cũng không có người phụ nữ nào khác ngoài tôi hạ phàm để cứu độ anh đâu."
Chu Từ Thâm khẽ nhướn mày, trên môi dường như thoáng hiện nụ cười.
Nguyễn Tinh Vãn đi lấy bát đũa, đẩy nhẹ anh:
"Ra ngoài đi, đừng đứng đây cản đường."
Chu Từ Thâm đi ra bàn ăn ngồi xuống.
Chẳng bao lâu sau, Nguyễn Tinh Vãn đã dọn cơm lên bàn.
Nhìn bộ bát đũa trước mặt, Chu Từ Thâm ngước lên hỏi:
"Em không ăn à?"
"Tôi về nhà ăn."
Nói rồi, cô quay vào phòng ngủ, lấy thuốc đặt trước mặt anh:
"Ăn xong anh nhớ uống thuốc, chắc đến mai là hạ sốt."
Chu Từ Thâm nhíu mày:
"Mai sao?"
Nguyễn Tinh Vãn tưởng anh chê là quá chậm, nhớ lại lời dặn của bác sĩ, liền nói:
"Nếu anh không chịu nghỉ ngơi tử tế, có khi cả năm cũng chưa khỏi."
Chu Từ Thâm nhíu mày một chút nhưng không nói gì.
Nguyễn Tinh Vãn nói:
"Thôi, tôi đi đây."
"Mai em có đến nữa không?"
"Tôi không phải bảo mẫu của anh."
Ý là cô đã giúp đến mức này là đủ rồi.
Nói xong, Nguyễn Tinh Vãn liền rời khỏi.
Chu Từ Thâm nhìn chằm chằm vào đĩa thức ăn trước mặt, khẽ l.i.ế.m môi.
Ít nhất thái độ của cô đã tốt hơn trước.
Chiêu khổ nhục kế này quả là không uổng phí.
...
Sau khi ăn tối, Nguyễn Tinh Vãn và Bùi Sam Sam dẫn nhóc con đi trung tâm thương mại.
Daniel đi phía sau, làm tròn nhiệm vụ đẩy xe hàng.
Bùi Sam Sam ở quầy đồ ăn vặt đã nán lại suốt nửa tiếng, có lẽ vì mang thai mà gần đây cô rất thèm ăn, và cứ ăn mãi không dừng lại được, gương mặt đã tròn trịa hơn trước.
Nguyễn Tinh Vãn nhìn xung quanh rồi nói:
"Sam Sam, mình đi mua ít đồ ở phía trước, lát nữa gặp ở quầy thu ngân nhé."
Bùi Sam Sam gật đầu:
"Cậu đi đi, mình qua mua thêm sữa chua nữa."
Chương 1190
Nguyễn Tinh Vãn đẩy xe đưa cậu nhóc đến khu vực đồ gia dụng, tìm qua hai dãy kệ cuối cùng mới đến khu bán máy sấy tóc. Sau khi lựa chọn một lúc, cô chọn một chiếc có công năng tốt và ít hỏng hóc nhất.
Mua xong máy sấy tóc, cô liền đến quầy thu ngân.
Chờ Bùi Sam Sam và Daniel đến, họ thanh toán xong rồi cùng nhau về nhà.
Về đến nhà, Nguyễn Tinh Vãn tắm cho cậu nhóc, không lâu sau cậu đã ngủ say. Cô đặt cậu vào nôi và dọn dẹp hết đồ chơi trong phòng khách.
Làm xong mọi việc thì đã 11 giờ đêm.
Cô ngồi trên sofa, nhìn chiếc máy sấy tóc chưa được mở hộp ở đằng xa, thở dài một hơi rồi đứng dậy đi sang căn hộ bên cạnh.
Không thấy ai trong phòng khách, cô đi vào phòng ngủ. Nhìn thấy cửa chỉ khép hờ,Nguyễn Tinh Vãn cất tiếng:
"Chu Từ Thâm, anh ngủ chưa?"
"Chưa."
"Tôi nhặt được một cái máy sấy tóc dưới lầu, có vẻ vẫn còn dùng được, tôi để nó trong phòng tắm cho anh nhé."
Bên trong không có tiếng đáp lại.
Nguyễn Tinh Vãn vừa định rời đi thì cửa phòng ngủ mở ra, Chu Từ Thâm đứng trước mặt cô, chậm rãi nói:
"Em cũng biết nhặt đồ giỏi đấy."
Sắc mặt Nguyễn Tinh Vãn không thay đổi, tránh không trả lời, chỉ nhíu mày nói:
"Sao anh lại không mặc áo nữa rồi!"
Chu Từ Thâm đáp:
"Tôi đang thay thuốc, mặc áo bất tiện."
Nghe vậy, Nguyễn Tinh Vãn theo phản xạ nhìn vào cánh tay bị thương của anh. Băng gạc mới được tháo ra một nửa, lộ rõ vết sẹo ghê rợn.
Cô hỏi:
"Anh tự thay được không?"
Chu Từ Thâm đáp:
"Được."
Nguyễn Tinh Vãn ngẩng lên nhìn anh, cảm thấy có chút khó tin.
Tên đàn ông này sao lúc này không giả vờ đáng thương như mọi khi nhỉ?
Vì anh đã nói như vậy nên Nguyễn Tinh Vãn không nói thêm gì nữa:
"Vậy tôi đi trước, nếu anh định tắm thì nhớ tránh nước dính vào vết thương."
Chu Từ Thâm khẽ ừ một tiếng, rồi nói thêm:
"Chúc ngủ ngon."
"Tôi đi đây."
Khi về lại căn hộ bên kia, Nguyễn Tinh Vãn nhìn cậu bé đang ngủ ngon trong nôi, do dự một lúc rồi quyết định quay lại căn hộ của Chu Từ Thâm.
Trong phòng ngủ, Chu Từ Thâm đang xử lý vết thương.
Vì bị viêm nhiễm, vùng da xung quanh vết thương bắt đầu sưng đỏ, khiến chỗ bị thương trông càng nghiêm trọng hơn.
Với người nhát gan như Nguyễn Tinh Vãn, nếu cô nhìn thấy cảnh này, có lẽ tối nay cô sẽ mất ngủ, thậm chí có thể bị ám ảnh.
Sau khi khử trùng vết thương qua loa, Chu Từ Thâm cắn một đầu băng gạc, quấn quanh tay mình vài vòng.
Lúc này, cửa phòng ngủ bị đẩy ra.
Chu Từ Thâm nhìn về phía cửa:
"Sao em quay lại rồi?"
Nguyễn Tinh Vãn không nói gì, ngồi xuống bên cạnh anh, nhìn băng gạc anh vừa quấn:
"Anh quấn cái gì thế này?"
Nói rồi, cô đưa tay định tháo ra.
Chu Từ Thâm nắm lấy cổ tay cô:
"Để vậy được rồi."
Nguyễn Tinh Vãn nói:
"Cứ như thế này, nếu nhiễm trùng nặng hơn, có khi phải cắt cụt tay đấy."
Chu Từ Thâm: "..."
Cô tháo băng gạc ra, khử trùng và bôi thuốc lại cho anh.
Khi tăm bông chạm vào vết thương của anh,Nguyễn Tinh Vãn cảm thấy như chính cánh tay mình cũng đang đau.
Đôi mắt đen láy của Chu Từ Thâm nhìn chằm chằm vào cô, rồi từ từ cúi đầu xuống.