Chu Từ Thâm quay đầu nhìn cô một cái, thản nhiên nói: "Vì sao tôi không thể ở đây."
Điều này cũng đúng.
Nói thế nào thì anh cũng là con của dì Hứa, anh ở đây, hợp tình hợp lý.
Đợi đã...............
Tình mẹ con bọn họ hòa thuận rồi?
Trong ánh mắt không ngừng thay đổi của Nguyễn Tinh Vãn, Chu Từ Thâm thu hồi tầm mắt: "Em lại ngẩn ngơ thêm lúc nữa là có thể trực tiếp ăn cơm trưa rồi."
Nguyễn Tinh Vãn lúc này mới lấy lại tinh thần, đi vào phòng bếp lấy đồ ăn cho mình.
Ngồi xuống đối diện Chu Từ Thâm, cô mới phát hiện, áo sơ mi trắng trên người anh, cổ tay áo đã xắn lên, cổ áo hơi rộng mở, xem ra, tối qua anh đã ở lại đây một đêm.
Chỗ này của dì Hứa vẫn còn 2,3 phòng trống, nhưng cô không ngờ anh lại trực tiếp tiến vào ở! Không cần thay đổi cảm một chút xúc sao?
Lại lần nữa ở cùng anh dưới một mái hiên, ngồi cùng bàn ăn sáng, Nguyễn Tinh Vãn có một loại cảm giác không nói lên lời.
Chu Từ Thâm đặt thìa xuống: "Nhìn tôi có thể no sao?"
Nguyễn Tinh Vãn phản xạ có điều kiện cúi đầu xuống ăn cháo.
Lúc ăn được một nửa, ngoài cửa truyền đến hai tiếng gõ cửa mang tính tượng trưng, ngay sau đó, Lâm Nam xách một cái vali tiến vào: "Chu tổng, quần áo của anh đến rồi."
Nguyễn Tinh Vãn: "?"
Đây là có ý ở lại lâu dài sao?
Chu Từ Thâm ừ một tiếng: "Đặt ở đây đi."
Lâm Nam hơi gật đầu, lại gật đầu chào hỏi với Nguyễn Tinh Vãn một cái, mới xoay người rời đi.
Nguyễn Tinh Vãn bị sặc, một lúc lâu sau mới hoãn lại được: "Chu tổng...............không về Nam Thành sao?"
"Vội cái gì, em cho rằng chuyện thu mua chỗ này, xây dựng khu nghỉ dưỡng, là chuyện một hai ngày có thể xong sao?" Nguyễn Tinh Vãn nín thinh.
Coi như cô chưa hỏi vậy.
Cả một buổi sáng, Hứa Nguyệt đều không về, Chu Từ Thâm ở trong viện xử lý công việc, mà Nguyễn Tinh Vãn vốn muốn về phòng vẽ bản thiết kế, nhưng cái m.ô.n.g cô vừa động, Chu Từ Thâm lại sai cô đi rót nước.
Qua mấy lần, Nguyễn Tinh Vãn có chút tức giận: "Chu tổng, tôi không phải người hầu của anh!"
Chu Từ Thâm đầu cũng không thèm nhấc lên: "Đây là thái độ cảm ơn của em sao?"
Nguyễn Tinh Vãn: ".......................Chu tổng đợi chút nhé, bây giờ tôi sẽ đi."
Cắn người miệng mềm bắt người tay ngắn, câu nói này một chút cũng không sai.
Sắp tới giữa trưa, Nguyễn Tinh Vãn cuối cùng cũng nhận được điện thoại của Hứa Nguyệt, sau buổi tiệc tối qua, dì Tần lại gõ cửa nhà đám người trung niên bọn họ rủ đi du lịch, lôi kéo bọn họ đi tới phụ cận ngắm cảnh.
Hai ngày một đêm mới về.
Hứa Nguyệt nói: "Tiểu Nguyễn, hai ngày này hai đứa ra ngoài ăn cơm nhé, cháu đừng cãi nhau với tiểu Thâm."
Nguyễn Tinh Vãn im lặng rất lâu: "Dì Hứa, hai người.....................đã giải quyết xong hiểu lầm chưa?"
"Cũng không sai biệt lắm, tiểu Thâm chính là miệng cứng lòng mềm, cháu và nó...............bỏ đi, đợi ta về rồi lại nói."
Sau khi cúp điện thoại, Nguyễn Tinh Vãn ngửa đầu nhìn lên trời, trừng mắt nhìn, không có nước mắt.
Nếu cô có tội, xin hãy để pháp luật tới trừng trị cô, mà không phải đơn độc ở cùng Chu Từ Thâm hai ngày một đêm.
Cô quay lại trong viện, uể oải nói: "Chu tổng, chúng ta ra ngoài ăn đi, chiều mai dì Hứa mới về."
Chu Từ Thâm: "Không phải em biết nấu cơm sao?"
"..........................Tôi ngửi mùi dầu khói sẽ buồn nôn."
Danh Sách Chương: