"Sau khi chuyện này bị phơi bày, Hứa Loan lập tức chia tay Tần Vũ Huy và tổ chức họp báo xin lỗi. Nhưng vợ của hắn không chấp nhận, liên kết với nhiều tờ báo để chèn ép Hứa Loan. Thời gian đó, có thể nói cô ấy bị chỉ trích khắp nơi trên mạng. Cô ấy cũng... im lặng một thời gian. Ba năm trước, nhờ một bộ phim đoạt hết các giải thưởng lớn, Hứa Loan mới xuất hiện trở lại trước công chúng."
Nguyễn Thầm nói:
"Gã tối nay, trên người hắn chỉ thiếu hai chữ "cặn bã" thôi, chắc chắn là hắn."
Trần Bắc nói:
"Tần Vũ Huy và gia đình vợ hắn đều có chút thế lực, nếu không thì lúc trước cũng không thể đè bẹp Hứa Loan đến mức thảm hại như vậy. Cậu không làm gì quá đáng với hắn chứ?"
"Chẳng có gì, chỉ đánh hắn một trận thôi."
Trần Bắc: "..."
"Cũng không sao, tôi sẽ điều tra xem chuyện hắn tìm gặp Hứa Loan lần này là thế nào, có tin gì tôi sẽ báo lại cậu."
"Được."
…
Hứa Loan ngồi trên sofa, ôm gối, ngẩn người rất lâu mới thu lại suy nghĩ.
Cô cầm điện thoại lên xem giờ, Nguyễn Thầm đã rời đi hơn một tiếng rồi.
Hứa Loan mở số của cậu, ngón tay dừng lại ở nút gọi, do dự một lúc rồi lại thoát ra, mở khung chat và nhắn tin hỏi cậu đã về nhà chưa.
Phía bên kia không có phản hồi, Hứa Loan đặt điện thoại xuống rồi vào phòng tắm.
Khi cô tắm xong bước ra, mở điện thoại lên.
Nguyễn Thầm đã trả lời tin nhắn của cô từ mười phút trước, nói rằng cậu đã về.
Hứa Loan ngồi xuống ghế sofa, viết một dòng tin nhắn thật dài, rồi lại xóa hết.
Vài lần như vậy, cô đổ người xuống sofa.
Chuyện của Tần Vũ Huy, bây giờ các bài đăng trên mạng vẫn còn, antifan vẫn thường lấy chuyện này ra để công kích cô.
Nguyễn Thầm chẳng qua là trước đây không quan tâm đến giới giải trí, nếu không cậu đã sớm biết rồi.
Không cách nào giấu được.
Giải thích cũng có ích gì chứ.
Nhưng không hiểu sao, Hứa Loan theo bản năng không muốn để Nguyễn Thầm biết về những chuyện không ra gì trong quá khứ của mình.
Cô nằm úp trên sofa một lúc, thở dài, rồi lại cầm điện thoại lên.
Hứa Loan: [Ngày mai còn phải quay chương trình, ngủ sớm nhé. Ngủ ngon.]
Gửi xong, cô vào phòng ngủ, mệt mỏi đổ người xuống giường.
…
Sáng hôm sau.
Freya bước vào văn phòng của Tần Vũ Huy, nhìn hắn một lúc rồi cười khẽ:
"Tần tổng, đi đêm gặp phải côn đồ sao?"
Sắc mặt Tần Vũ Huy không được tốt:
"Đây là chuyện riêng của tôi."
Freya cười:
"Xin lỗi, tôi thất lễ rồi, vậy chúng ta tiếp tục nói về hợp tác hôm nay nhé."
Khi đi vào vấn đề chính, Tần Vũ Huy nói:
"Dự án của Chu thị ở Tân Hải Ngạn mà cô đề cập, tôi đã tìm hiểu rồi, để tôi giành được nó cũng không khó, nói cách khác, tôi có thể tự làm, chẳng có lý do gì phải hợp tác với các cô."
Freya ngồi đối diện hắn, vắt chéo chân, châm một điếu thuốc:
"Với năng lực của Tần tổng thì đúng là không khó. Nhưng tôi cũng nghe nói, việc làm ăn của Tần tổng không được sạch sẽ lắm. Mà điều Chu tổng ghét nhất chính là loại người như anh. Anh nghĩ nếu anh ta phát hiện ra những việc anh làm sau lưng, anh ta sẽ để anh toàn vẹn rút lui sao?"
"Tất cả doanh nhân, có ai làm ăn mà tay chân sạch sẽ đâu, cô nghĩ Chu Từ Thâm có thể ngồi vững ghế tổng giám đốc Chu thị trong vài năm ngắn ngủi, còn đẩy Chu gia đến bước tan nhà nát cửa, chẳng lẽ anh ta sạch sẽ lắm chắc?"
Chương 1322
Freya nhướnn mày, gạt tàn thuốc:
“Tần tổng nói cũng không sai, anh và Chu Từ Thâm cũng chỉ là kẻ tám lạng người nửa cân mà thôi. Nhưng mà…”
Tần Vũ Huy hỏi: “Nhưng mà gì?”
“Nhưng mà anh là nửa cân sắt vụn, còn anh ta là tám lạng vàng.”
Chưa đợi Tần Vũ Huy nổi giận, Freya đã tiếp tục:
“Tần tổng đừng tức giận, tôi chắc chắn không cố ý coi thường anh đâu. Chỉ là anh đã quá coi nhẹ Chu Từ Thâm rồi. Nếu Tần tổng đã quyết tâm giành được dự án của Chu thị, thì cũng phải chuẩn bị kỹ càng. Tôi đảm bảo, với hợp tác lần này, chúng tôi sẽ giúp Tần tổng đạt được lợi nhuận lớn nhất.”
Tần Vũ Huy nheo mắt nhìn cô, im lặng một lúc mới nói:
“Hợp tác thì được, nhưng tôi có hai điều kiện.”
“Cứ nói.”
“Lợi nhuận dự án tôi lấy bảy phần.”
Freya cười: “
Điều này không thành vấn đề, còn điều kiện kia?”
Tần Vũ Huy nói:
“Tôi muốn gặp sếp của cô.”
Nụ cười nơi khóe môi Freya dừng lại, dần biến mất.
Tần Vũ Huy gõ nhẹ cây bút xuống bàn:
“Sao vậy? Đã hợp tác rồi, người đứng sau cô vẫn chưa định lộ diện à?”
“Không phải ông ấy không muốn lộ diện, mà là thân phận của ông ấy khá đặc biệt, sẽ gây phiền phức không đáng có cho Tần tổng.”
“Tôi không phải kẻ dễ dọa, chuyện gì tôi chưa từng thấy đâu.”
Tần Vũ Huy nói, đặt bút xuống, rồi ngả người ra sau:
“Nếu các người không thể hiện chút thành ý, thì chúng ta cũng không cần hợp tác. Tôi hoàn toàn có thể tìm những đối tác khác có thành ý hơn.”
Freya dụi tắt điếu thuốc:
“Được rồi, ý của Tần tổng tôi hiểu rồi, tôi sẽ chuyển lời.”
“Tôi chờ tin tốt từ cô.”
Rời khỏi công ty của Tần Vũ Huy, Freya trở về khách sạn.
Giang Vân Trục hỏi:
“Hắn nói thế nào?”
“Hắn muốn gặp ngài, nếu không sẽ từ chối hợp tác.”
Khóe môi Giang Vân Trục nhếch lên:
“Hắn cũng biết để lại đường lui cho mình đấy.”
“Có muốn gặp hắn không?”
Giang Vân Trục ngồi xuống ghế sô pha:
“Tôi nhớ hắn có một phòng trưng bày trang sức cá nhân đúng không?”
Freya châm một điếu xì gà:
“Hình như đúng vậy, mẹ hắn là người yêu thích trang sức, lúc sinh thời đã sưu tầm không ít. Sau khi bà qua đời, Tần Vũ Huy đã đưa tất cả vào phòng trưng bày đó.”
“Hãy bảo hắn công khai phòng trưng bày này, mời tất cả các nhà thiết kế trang sức đến tham quan.”
“Ngài định…”
“Dù là Nguyễn Tinh Vãn hay Chu Từ Thâm, cả hai đều quá cẩn trọng. Giang Sơ Ninh cũng đang ở cùng họ, tiếp cận họ bằng cách thông thường sẽ chỉ làm họ thêm nghi ngờ. Vì vậy, chúng ta cần tự tạo cơ hội. Nếu cứ chờ bên kia có tin tức, thì biết phải đợi đến bao giờ.”
“Được, tôi hiểu rồi, tôi sẽ đi trả lời Tần Vũ Huy ngay.”
Khi nghe yêu cầu công khai phòng trưng bày cá nhân của mình và mời tất cả các nhà thiết kế trang sức đến tham quan, sắc mặt Tần Vũ Huy tối sầm trong một lúc lâu.
Sau khi cân nhắc lợi hại, hắn miễn cưỡng đồng ý và chỉ đạo cấp dưới đi thực hiện việc này.
Ba ngày sau, một thư mời được gửi đến tay Nguyễn Tinh Vãn.