Nguyễn Tinh Vãn nói: “Cô cũng ăn ở đây à?”
“Ừ, tôi với Chu...” hai chữ còn lại bị Hứa Loan nuốt xuống bụng, cười gượng hai tiếng, “Sếp tôi có buổi tiệc ở đây, liên quan đến đầu tư phim, nên tôi đi cùng.”
Bùi Sam Sam hoàn toàn không nhận ra vị sếp trong miệng cô ấy là ai: “Khi nào cô xong việc vậy, bọn tôi đợi cô, đúng lúc chúng tôi đang đợi em trai của Tinh Tinh..”
Mắt Hứa Loan nhanh chóng xoay vòng, cười nói: “Chắc cũng sắp xong rồi, tôi chào họ xong sẽ qua. Các cô cứ ăn trước đi, đừng lo cho tôi, tôi đã ăn nhiều rồi.”
“Được, cô đi đi.”
Sau khi Hứa Loan đi, Bùi Sam Sam gắp một miếng tráng miệng, ăn được nửa thì bỗng nhận ra điều gì đó.
Hứa Loan là nghệ sĩ dưới trướng của Chu Thị, vậy thì sếp của cô ấy chẳng phải là...
Bùi Sam Sam cảm thấy thức ăn trong miệng lập tức không còn ngon nữa, cạch một tiếng, thức ăn trên đũa rơi xuống bát.
Chết tiệt, trùng hợp thật đấy, bận rộn hai tháng nay, vừa đi ăn ở nhà hàng bạn giới thiệu, không ngờ lại gặp gã đàn ông chó má đó ở đây.
Cô lén quay đầu quan sát phản ứng của Nguyễn Tinh Vãn, người kia đang uống nước. Khi chạm phải ánh mắt của Bùi Sam Sam, cô mỉm cười: “Sao vậy?”
“Ha ha ha, không có gì không có gì, Tinh Tinh cậu đừng chỉ uống nước, Nguyễn Thầm phải một lúc nữa mới tới, ăn chút đi.”
Nói xong, cô cầm đũa gắp thức ăn liên tục vào bát của Nguyễn Tinh Vãn, chẳng mấy chốc đồ ăn trong bát của cô đã thành một đống nhỏ.
Nguyễn Tinh Vãn: “..................”
Cùng lúc đó, trong phòng bên cạnh.
Sau khi Hứa Loan ngồi xuống, lấy chiến thuật giả vờ uống nước, dùng cốc nước che giấu biểu cảm, ánh mắt liếc nhìn người đàn ông bên cạnh.
Chu Từ Thâm lạnh lùng nhìn cô ấy, dù không nói câu nào, cũng khiến người ta cảm thấy chột dạ một cách khó hiểu.
Ngồi một lúc, cảm thấy cảm xúc đã được điều chỉnh ổn thỏa, Hứa Loan đặt ly nước xuống, ho một tiếng: “Chu tổng, các vị, tôi vừa nhận được điện thoại, trong nhà có chút việc, tôi phải đi rồi, mọi người cứ tự nhiên.”
Cô không ngờ rằng, vừa cầm túi lên, giọng lạnh lùng của Chu Từ Thâm đã vang lên: “Chuyện gì?”
“Chỉ là.......... việc cá nhân thôi, cảm ơn Chu tổng đã quan tâm.”
Chu Từ Thâm nhấc mí mắt, ánh mắt như có tính xuyên thấu.
Như thể đang nói, ánh mắt vừa rồi của cô, không giống như có việc riêng.
Hứa Loan biết người đàn ông này không dễ đối phó, nở nụ cười vừa phải: “Thật ra là lúc nãy tôi ra ngoài gặp được hai người bạn, đã lâu không gặp, nên...”