"Haiz, thật ra giống như cô thì cũng tốt. Cô cũng biết ngành của chúng ta rất dễ bị gò bó bởi quy tắc và đề tài, vì vậy ban tổ chức lần này mới đặt ra nhiều quy tắc như vậy để tạo sự đổi mới."
Trương Tĩnh thở dài và nói tiếp
"Cũng giống như tác phẩm, lâu dần mỗi nhà thiết kế đều sẽ có phong cách riêng của mình, và ngày càng hoàn thiện hơn. Nhưng đúng lúc này, lại yêu cầu nhà thiết kế vẽ theo phong cách mà người khác giỏi, nếu họ không hiểu được ý đồ thực sự của ban tổ chức, e rằng sẽ thất bại trong vòng thi đấu tiếp theo."
Ban tổ chức sắp xếp như vậy với hai mục đích. Một là như Trương Tĩnh đã nói, để đổi mới. Hai là để phá vỡ giới hạn cũ và dám thử sức với những điều mới mẻ.
Nguyễn Tinh Vãn nói:
"Đột ngột thay đổi phong cách đúng là khá khó khăn, nhưng chỉ cần tìm đúng hướng, chắc vẫn có thể dần dần nắm bắt được."
Trương Tĩnh vừa uống cà phê vừa gật đầu:
"Cô nói đúng. Nhắc mới nhớ, cô đã đổi đề tài với Ôn Thiển, đúng không? Nghĩa là đề tài của cô sẽ là phong cách của Ôn Thiển?"
"Đúng."
Trương Tĩnh nói:
"Đúng là oan gia ngõ hẹp rồi. Cô chắc chưa biết đâu, trước đây Ôn Thiển đã nhiều lần nói xấu cô trong các buổi tụ tập của giới thiết kế. Cô ta nói rằng lý do cô ta rời khỏi Thành Quang là vì ông chủ Thành Quang có tình cảm với cô, luôn để dành mọi cơ hội tốt cho cô, khiến cô ta không có cơ hội phát triển nên phải ra đi.
"Mặc dù cô ta không nói thẳng ra, nhưng những lời cô ta nói đều ngầm ám chỉ rằng cô có mối quan hệ không trong sáng với cấp cao của Thành Quang. Điều buồn cười nhất là ngay sau đó trên mạng có tin đồn cô là vợ cũ của Tổng giám đốc tập đoàn Chu thị. Tôi không thấy vẻ mặt của cô ta lúc đó, nhưng chắc hẳn sẽ rất thú vị."
Nghe những lời này, Nguyễn Tinh Vãn cũng không thấy bất ngờ. Khi Ôn Thiển còn ở Thành Quang, cô ta đã nhiều lần cố ý nói xấu cô. Sau khi rời Thành Quang, với những lời đồn đại từ bên ngoài, cô ta chắc chắn sẽ tìm lý do để biện minh cho mình.
Sau khi trò chuyện với Nguyễn Tinh Vãn một lúc, Trương Tĩnh nhận ra rằng cô không hề giữ lại điều gì về thiết kế của mình, điều gì cũng nói thẳng, khác hẳn với những người tiền bối tỏ vẻ ngạo mạn mà cô từng gặp.
Thấy đã muộn, Trương Tĩnh đứng dậy nói:
"Làm phiền cô lâu như vậy thật ngại quá. Sau khi cuộc thi kết thúc, tôi mời cô đi ăn nhé."
"Không sao, đó là điều nên làm mà."
Hai người lần lượt bước ra khỏi quán cà phê.
Cách đó không xa, trong chiếc xe hơi màu đen, Ôn Thiển nhìn cảnh tượng này, mắt hơi nheo lại. Cô ta đưa quyển sổ thiết kế cho người đàn ông ngồi bên cạnh:
"Đây là tất cả tác phẩm và bản phác thảo của tôi trước đây. Anh cứ dựa vào đó mà làm theo, thêm vào phong cách thiết kế thường ngày của anh là được."
Lý Phong nhận lấy, tự tin nói:
"Cứ giao việc này cho tôi, đảm bảo không có sai sót."
Ôn Thiển nói:
"Một nửa số tiền đã được chuyển vào tài khoản của anh rồi, khi xong việc, số còn lại sẽ được trả trong một lần."
"Không vội, không vội. Vậy thì chúc chúng ta hợp tác vui vẻ trước nhé."
Vừa nói, Lý Phong vừa đặt tay lên đùi của Ôn Thiển một cách mờ ám. Cô ta cau mày, gạt tay hắn ra
"Anh nên biết tôn trọng người khác một chút!"
Lý Phong cười ha hả hai tiếng:
"Làm chuyện thế này, tôi tưởng chúng ta là người cùng một loại chứ. Thôi được, tôi sẽ tôn trọng."
Nói xong, Lý Phong chỉnh lại cà vạt, cầm quyển sổ thiết kế mà Ôn Thiển đưa rồi bước xuống xe.
Chương 734
Khi hắn rời đi, Ôn Thiển với vẻ mặt đầy chán ghét thu lại ánh mắt, lấy khăn giấy ướt ra lau tay và ra lệnh cho tài xế:
“Đi thôi.”
Chẳng bao lâu, chiếc xe hơi màu đen dừng trước một thẩm mỹ viện.
Ôn Thiển xách túi, quen thuộc mà bước vào.
Trong phòng VIP, có một người phụ nữ đang nằm trên giường, đang thực hiện liệu trình dưỡng da toàn thân.
Ôn Thiển nói:
“Cô Triệu.”
Triệu Thiên Thiên mở mắt, vẫy tay ra hiệu cho nhân viên bên cạnh:
“Cô ra ngoài trước đi.”
Triệu Thiên Thiên không nhúc nhích, lười biếng nói:
“Chuyện đã xong cả rồi chứ?”
“Xong rồi.”
Ôn Thiển không kìm được nhíu mày
“Chỉ là…”
“Chỉ là cái gì?”
“Gã Lý Phong đó trông có vẻ không đáng tin, tôi lo lắng anh ta sẽ làm hỏng chuyện của chúng ta.”
Triệu Thiên Thiên cười khinh thường:
“Loại người như hắn, chỉ cần cho chút tiền là ổn thỏa. Bất kỳ ai mà có thể dùng tiền để giải quyết đều là những kẻ đáng tin cậy nhất trên đời.”
Ôn Thiển không nói thêm gì nữa.
Triệu Thiên Thiên liếc nhìn cô:
“Còn vấn đề gì nữa không?”
Ôn Thiển hỏi:
“Cô Triệu, nếu chúng ta làm vậy mà bị phát hiện thì sao?”
“Chỉ cần cô không nói, tôi không nói, người nhận tiền cũng không thể nói. Hơn nữa, thầy của cô cũng là giám khảo mà, ông ấy lẽ nào chịu để cô thua người khác sao? Hay là cô không tự tin vào bản thân mình?”
“Tôi luôn tự tin, chỉ là…”
“Tự tin là được rồi! Tôi chỉ giúp cô loại bỏ một số rắc rối thôi. Vẽ theo phong cách của người khác là một thử thách lớn. Cô cần giữ sức để đến trận chung kết, khi đó hãy dẫm đạp con hồ ly tinh đó dưới chân mình!”
Nhắc đến từ "hồ ly tinh", Triệu Thiên Thiên nghiến răng đầy căm hận.
Cô vẫn không thể quên được sự sỉ nhục và xấu hổ mà cô đã trải qua ở tập đoàn Chu thị ngày hôm đó!
Triệu Thiên Thiên nói:
“Được rồi, nếu không có việc gì nữa, cô có thể về. Nếu có vấn đề gì, tôi sẽ báo trước cho cô.”
“Vậy tôi xin phép đi trước.”
Triệu Thiên Thiên ậm ừ:
“Ra ngoài gọi người vào đây cho tôi. Liệu trình của tôi vẫn chưa hoàn thành.”
Ôn Thiển thở ra một hơi dài, rồi quay lưng rời đi.
Khi đến cửa nhà, vừa định nhập mật khẩu, cô đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân phía sau, lập tức quay lại cảnh giác:
“Ai đó?”
“Là tôi.”
Người đàn ông phía sau cô chậm rãi ngẩng đầu, chiếc mũ hé lộ nửa gương mặt của Tạ Vinh.
Ôn Thiển nắm c.h.ặ.t t.a.y cầm cửa hơn:
“Anh… Anh Tạ, anh đến tìm tôi có việc gì?”
Tạ Vinh nói:
“Chú Ôn bệnh nặng, đang nằm viện, nếu có thời gian thì em hãy đến thăm ông ấy.”
Nghe vậy, trên mặt Ôn Thiển thoáng hiện lên vẻ khó chịu, sau đó cô nói:
“Dạo này tôi bận tham gia cuộc thi, không có thời gian. Hơn nữa, tôi đâu phải bác sĩ, đến thì có ích gì?”
Vừa nói, Ôn Thiển vừa mở cửa định bước vào.
Nhưng khi cô sắp đóng cửa, tay nắm cửa bị giữ chặt từ bên ngoài. Tạ Vinh nói:
“Tiểu Thiển, cuộc thi của em có Nguyễn Tinh Vãn không?”
Ôn Thiển cau mày:
“Anh hỏi vậy là có ý gì?”
Tạ Vinh trầm ngâm một lúc rồi nói:
“Em cứ tập trung thi đấu cho tốt, đừng nghĩ gì thêm. Tôi sẽ chăm sóc chú Ôn.”
“Anh Tạ, ý của anh là sao? Chẳng lẽ tôi không thi đấu đàng hoàng, lại còn định làm gì khác? Anh nghĩ tôi sẽ dùng thủ đoạn bẩn thỉu nào đó để hại cô ta à?”