“Anh nhanh lên, lúc nãy xuống dưới quá gấp, không mang theo sữa và tã gì cả, giờ chắc nó đói rồi.”
Dương Chấn mỉm cười:
“Được rồi.”
Sau nửa tiếng, chiếc xe hơi màu đen từ từ tiến vào hai cánh cổng chạm khắc lớn.
Lý Tuyết nhìn nơi xa lạ này, không khỏi nắm c.h.ặ.t t.a.y áo của Dương Chấn:
“Cô Nguyễn thật sự đang chờ chúng ta ở đây sao? Nhưng mà em cảm thấy nơi này không giống…”
“Yên tâm, sắp tới rồi.”
Chẳng mấy chốc, xe đi qua một khu vườn rộng lớn và dừng lại bên cạnh một ngôi nhà.
Lý Tuyết nhìn ra ngoài, khi thấy những khuôn mặt lạ lẫm và lạnh lùng, lòng cô càng thêm bất an.
Nhưng chưa kịp hỏi gì thêm, cửa xe đã bị mở từ bên ngoài.
Một người đàn ông tiến đến, muốn bế đứa trẻ trong lòng Lý Tuyết.
Cô nhất quyết không buông tay:
“Các người là ai? Các người muốn làm gì?”
Giọng Dương Chấn từ bên cạnh vang lên, nhưng không còn vẻ dịu dàng như mọi khi nữa, mà mang theo chút lạnh lùng:
“Tiểu Tuyết, tốt hơn hết là cô nên đưa đứa trẻ cho họ, không để nó bị tổn thương chỉ có thể là vì cô.”
Lý Tuyết nhìn anh, vừa sợ hãi vừa tức giận:
“Là anh, anh đã thông đồng với họ, anh…”
Cô biết giờ nói những điều này chỉ là vô ích, liền quay sang người đàn ông muốn cướp đứa trẻ:
“Các người biết đây là con của ai không? Nếu để anh ấy biết những gì các người đang làm, anh ấy sẽ không tha cho các người đâu! Nếu các người muốn tiền, tôi có thể liên lạc với anh ấy, anh ấy nhất định sẽ đồng ý điều kiện của các người, xin đừng làm hại đứa trẻ.”
Ngay lúc này, trong đêm tĩnh lặng vang lên tiếng gậy gõ xuống đất.
Chưa để Lý Tuyết kịp phản ứng, hình bóng Chu lão gia đã xuất hiện trong tầm nhìn của cô, lạnh lùng cười nhạt:
“Chu Từ Thâm có thể kiêu ngạo thế nào, chẳng lẽ còn có thể lật đổ trời sao?”
Khi nhìn thấy ông, Lý Tuyết sững sờ:
“Chu............Chu tổng?”
“Biết tôi là ai thì tốt, tôi đỡ phải phải lãng phí thời gian ở đây với cô.”
Nói xong, Chu lão gia nhìn về phía thuộc hạ, người này hiểu ý, nhanh chóng bế đứa trẻ đi khi Lý Tuyết không đề phòng.
Thấy vậy, Lý Tuyết tỉnh táo lại, định chạy đến cướp lại đứa trẻ, nhưng ngay lập tức đã bị người khác khống chế.
Chu lão gia nhìn đứa trẻ, không quay đầu lại nói:
“Giam cả hai người đó lại.”
Thuộc hạ gật đầu, đánh ngất Lý Tuyết rồi khiêng cô vào trong nhà, một người khác mở cửa sau của xe, đưa Hứa Nguyệt đang ngất xỉu vào trong.
Chu lão gia thấy đứa trẻ cứ khóc mãi, ra hiệu cho hai người bảo mẫu đang chờ bên cạnh:
“Đưa nó vào trong, xem tình hình thế nào, giữa đêm khuya, đừng để nó khóc mãi, tránh để người khác phát hiện.”
Hai người đồng thanh:
“Dạ.”
Một bảo mẫu nhận đứa trẻ từ tay thuộc hạ, vòng qua căn phòng nơi Lý Tuyết và Hứa Nguyệt bị giam, đi vào sâu hơn.
Chu lão gia chống gậy, thu hồi tầm nhìn nhìn về phía Dương Chấn đã xuống xe:
“Được rồi, cậu về đi, đừng để Chu Từ Thâm phát hiện, những gì cần cho cậu, tôi sẽ không thiếu một đồng.”
Dương Chấn mỉm cười nhẹ:
“Cảm ơn Chu tổng.”
Chu lão gia có vẻ không muốn nói nhảm với anh ta, vẫy tay ra hiệu cho anh ta rời đi.
Dương Chấn nhìn về hướng bảo mẫu ôm đứa trẻ rời đi, nheo mắt lại, rồi quay người rời khỏi đó.
Chương 1116
Sau khi Dương Chấn rời đi, một thuộc hạ đứng bên cạnh hỏi:
“Lão gia, nếu để họ ở đây thì dễ bị đại thiếu gia phát hiện, có cần đổi chỗ không?”
Chu lão gia trầm giọng:
“Tuyển Niên đã nhiều năm không tới đây, phạm vi hoạt động của nó chỉ có thể là khu vườn, không cần lo lắng về việc này. Hiện tại ta lo lắng về Chung Nhàn hơn.”
“Phu nhân bà ấy…”
“Bà ấy vẫn đang tìm Hứa Nguyệt, tinh thần cũng không ổn định lắm. Nếu để bà ấy biết Hứa Nguyệt ở đây, khó mà đảm bảo bà ấy sẽ không làm điều gì liều lĩnh, chỉ làm rối kế hoạch của ta.”
Ngừng một chút, Chu lão gia lại nói:
“Các cậu cứ ở đây vài ngày, không có lệnh của ta, ai cũng không được vào.”
“Dạ.”
Chu lão gia nói xong, chống gậy đi về hướng nhà chính.
Trong một gia đình lớn như Chu gia, việc giấu vài người đối với ông chỉ là chuyện nhỏ.
Trong nhà, Lý Tuyết và Hứa Nguyệt bị nhốt lại với nhau.
Khi Lý Tuyết tỉnh dậy, cô cảm thấy cổ mình đau nhức. Nhìn thấy Hứa Nguyệt nằm trên giường, cô vội vàng lay lay bà:
“Dì Hứa, dì Hứa, dì nhanh dậy đi!”
Hứa Nguyệt bị Dương Chấn dùng thuốc làm cho mê man, sau khi nghe tiếng gọi của Lý Tuyết, bà từ từ mở mắt, nhịn cơn đau đầu hỏi:
“Đây là đâu?”
“Đây là… đây…”
Lý Tuyết nghẹn ngào, mãi không nói được câu nào hoàn chỉnh.
Hứa Nguyệt nhìn quanh một lượt, bỗng hoảng hốt:
“Đứa trẻ đâu rồi?”
Lý Tuyết ngồi bệt xuống đất, khóc nức nở:
“Đứa trẻ bị họ mang đi rồi,dì Hứa, cháu xin lỗi, đều là lỗi của cháu, cháu đã hại cả hai người.”
Hứa Nguyệt nhíu chặt mày:
“Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, cháu nói rõ ràng đi.”
Lý Tuyết kể lại toàn bộ sự việc, rồi nghẹn ngào nói:
“Tất cả đều là lỗi của cháu, cháu không nên tin tưởng anh ta. Nếu không phải cháu đi theo anh ta, chúng ta cũng sẽ không…”
Hứa Nguyệt nhắm mắt lại:
“Được rồi, giờ khóc lóc thì có ích gì. Hơn nữa, nếu như cháu nói, không phải bạn trai của cháu và Chu gia đã sớm có âm mưu sao, cháu chỉ là người bị lợi dụng.”
“Cháu… cháu… dì Hứa, đứa trẻ có làm sao không? Họ có làm hại nó không?”
Hứa Nguyệt dần dần có vẻ mặt lạnh lùng:
“Nếu việc này do Chu gia làm, ta có thể đoán được mục đích của họ, đứa trẻ tạm thời sẽ không nguy hiểm.”
Lý Tuyết lau nước mắt:
“Dì Hứa yên tâm, cháu nhất định sẽ tìm cơ hội rời khỏi đây, để Chu tổng đến cứu hai người!”
Hứa Nguyệt thở dài không nói gì.
…
Nguyễn Tinh Vãn tỉnh dậy đã là ba giờ sáng.
Cô ngồi dậy, cảm thấy lưng mình ướt đẫm mồ hôi, miệng khô khốc.
Vừa rồi dường như cô đã mơ một cơn ác mộng.
Ngọn lửa hai mươi năm trước lại liên kết với vụ cháy ở căn hộ hôm nay, làm bầu trời đỏ rực.
Hơn nữa trong ngọn lửa dường như còn có tiếng trẻ sơ sinh khóc.
Nguyễn Tinh Vãn kéo chăn ra, xuống lầu rót một cốc nước uống.
Quay trở lại tầng hai, trở về phòng ngủ, Nguyễn Tinh Vãn nằm trên giường nhưng không thể ngủ nổi.
Không biết có phải do cơn ác mộng vừa rồi không, cô luôn cảm thấy trong lòng trống rỗng, một cảm giác rất bất an.
Cô cầm điện thoại bên đầu giường lên, định nhắn tin cho Chu Từ Thâm hỏi xem bên đó thế nào, nhưng chữ vừa gõ được một nửa thì lại xóa đi từng chữ một.
Thôi, không quấy rầy anh nữa.
Nguyễn Tinh Vãn đặt điện thoại xuống, nhắm mắt cố gắng ép mình ngủ.
Mấy ngày qua cô đều ở trong bệnh viện, dù Lâm thị có Thẩm Tử Tây giúp đỡ, nhưng vẫn có nhiều việc cần cô xử lý.
Huống chi, đống rắc rối của Triệu Kinh vẫn đang chờ cô.
Cần phải nhanh chóng giải quyết.