“Cậu yên tâm, chỉ cần tôi còn sống, con trai cậu chắc chắn cũng sẽ bình an. Đừng có mà nhắm vào con gái tôi là được.”
Nguyễn Tinh Vãn nhướn mày:
“Đi thôi.”
Thực ra, Trần Uyển Lộ không phải người xấu, chỉ là từ thời còn đi học đã luôn ghen tị với Nguyễn Tinh Vãn, thích nhìn cô gặp khó khăn. Sau khi tốt nghiệp, Trần Uyển Lộ lấy Lý Đạc, trở thành nội trợ với một gia đình êm ấm hạnh phúc, có cô cô con gái ngoan ngoãn đáng yêu. Không phải lo chuyện cơm áo gạo tiền, muốn gì được nấy, điều đó khiến cô luôn mang trong mình sự tự mãn ngầm.
Nhưng sau những chuyện đã xảy ra, cô có vẻ như đã bị “bài học cuộc đời” đánh thức, thu lại những suy nghĩ hẹp hòi, ích kỷ đó.
Điều quan trọng nhất là Nguyễn Tinh Vãn biết rằng Trần Uyển Lộ rất yêu chồng và con gái.
Lý Đạc hiện cũng là một trong số ít người mà cô có thể tin tưởng và sử dụng, vì vậy cô mới tìm đến Trần Uyển Lộ.
Daniel cũng đã cho người hỗ trợ cô.
Ngay cả khi Trần Uyển Lộ dẫn cậu nhóc ra ngoài, cũng sẽ không có vấn đề gì.
Trên đường về, thấy thời tiết đã bắt đầu nóng lên, Nguyễn Tinh Vãn ghé qua trung tâm thương mại, mua cho cậu nhóc vài bộ đồ mỏng nhẹ và phấn rôm chống rôm sảy.
Mua đồ xong, khi vừa lên xe, cô vô tình nhìn thấy tòa nhà tập đoàn Chu Thị sừng sững gần đó.
Cô thở dài, thật khéo làm sao lại đến gần đây.
Nghe nói hôm qua Chu Từ Thâm đã xuất viện, không biết tên đàn ông đáng ghét đó giờ thế nào rồi, vết thương có đỡ chút nào không.
Nguyễn Tinh Vãn nghĩ một lúc, rồi ghé qua nhà hàng gần đó mua vài món ăn và canh giúp hồi phục vết thương, đeo khẩu trang rồi bước vào tòa nhà Chu Thị.
Cô để đồ ăn lên quầy lễ tân:
“Chào cô, làm phiền chuyển cái này cho trợ lý Lâm Nam nhé.”
Lễ tân không nhận ra cô:
“Cô là gì của trợ lý Lâm?”
“Tôi chẳng là gì cả, chỉ mang chút đồ ăn đến thôi.”
“Nhưng trợ lý Lâm với Chu tổng ra ngoài từ chiều rồi. Không biết tối có về không, cô có muốn gọi cho anh ấy không?”
Nghe vậy, Nguyễn Tinh Vãn sững lại:
“Họ ra ngoài rồi? Đi đâu vậy?”
Lễ tân lắc đầu:
“Chuyện này tôi không rõ.”
Nguyễn Tinh Vãn đành cầm lại đồ:
“Thôi, cảm ơn cô.”
Cái tên đàn ông đáng ghét đó lại chạy lung tung, không sợ vết thương bị bung ra à?
Ngồi lại vào xe, cô để đồ ăn lên ghế phụ.
“Vậy tối nay khỏi cần nấu ăn, chỉ cần hâm nóng lại là xong.”
Khi về đến chung cư, Nguyễn Tinh Vãn đỗ xe rồi mang hết đồ đã mua ra.
Đồ khá nhiều, nên cô phải dùng cả hai tay để mang. Khi đến trước thang máy, vừa định dùng một tay để bấm nút thì một bàn tay khác đã bấm trước cô.
Nguyễn Tinh Vãn quay lại và đối diện với ánh mắt trầm tĩnh, sâu thẳm của một người đàn ông.
Vài giây sau, cô quay đầu đi, không tỏ vẻ gì đặc biệt.
Chu Từ Thâm không nói gì, chỉ theo cô vào thang máy.
Trong thang máy chỉ có hai người họ.
Giọng nói trầm thấp của Chu Từ Thâm vang lên:
“Lên tầng mấy?”
“Anh không biết sao?”
“Lịch sự hỏi thăm thôi.”
Nói xong, Chu Từ Thâm bấm tầng 17.
Nguyễn Tinh Vãn: “...”
“Lịch sự cái quái gì chứ.”
Cô khẽ nhấc tay vì mấy túi đồ khá nặng, nhưng chưa kịp làm gì, tất cả đã được Chu Từ Thâm cầm lấy từ tay cô.
Chương 1170
Nguyễn Tinh Vãn nhìn chằm chằm vào cánh tay bị thương của anh, chỉ trong vài giây đã cầm lại túi đồ:
“Không cần, cảm ơn.”
Chu Từ Thâm khẽ mím đôi môi mỏng, từ tốn hỏi:
“Vẫn chưa hết giận à?”
Nguyễn Tinh Vãn thản nhiên đáp:
“Chắc kiếp trước tôi là bình ga, hết khí là c.h.ế.t luôn.”
Chu Từ Thâm: “...”
Ít ra cô vẫn chịu nói chuyện với anh.
Lúc này, cửa thang máy mở ra, Nguyễn Tinh Vãn xách túi đồ bước ra ngoài.
Cô đặt một túi ở cửa, một tay để nhập mật mã.
Sau khi cửa mở, cô nhấc túi lên rồi bước vào trong, không hề đóng cửa.
Chu Từ Thâm l.i.ế.m nhẹ môi.
Cô đang mời anh vào?
Lại có chuyện tốt thế này sao?
Nguyễn Tinh Vãn vào nhà, đặt đồ lên bàn rồi hỏi Nguyễn Thầm:
“Chiều nay thằng bé thế nào, có khóc không?”
Nguyễn Thầm đáp:
“Không, ngoan lắm.”
Khóe môi Nguyễn Tinh Vãn khẽ nhếch, cô đến bên cậu nhóc đang chơi đồ chơi và ngồi xuống:
“Em nghỉ một lát đi, chị có mua thức ăn rồi, đói thì hâm nóng là ăn được.”
Nguyễn Thầm nói:
“Để em đi rửa ít trái cây.”
Cậu vừa đứng dậy thì thấy Chu Từ Thâm bước vào.
Nguyễn Thầm nói:
“Hình như không còn trái cây, em xuống mua thêm.”
Nói xong, cậu nhanh chóng rời đi.
Chu Từ Thâm đóng cửa lại, bình thản bước đến ngồi trên sofa cạnh Nguyễn Tinh Vãn.
Cậu nhóc thấy anh, cười khúc khích để lộ hai chiếc răng sữa nhỏ.
Chu Từ Thâm khẽ mỉm cười, ngoắc tay với cậu nhóc.
Cậu nhóc lập tức bỏ đồ chơi, bò nhanh về phía anh.
Nguyễn Tinh Vãn: “...”
Hai người này trước kia chẳng phải không ưa nhau sao?
Xem ra thời gian vừa qua đã khiến tình cảm của họ tốt hơn.
Nguyễn Tinh Vãn hít sâu một hơi rồi đứng dậy, đi pha sữa cho cậu nhóc.
Khi nước đã ở nhiệt độ vừa phải, cô rót vào bình và lắc đều. Nhưng vừa định quay lại thì một bóng người đã áp sát cô.
Chu Từ Thâm chống tay lên bàn, giam cô trong vòng tay mình:
“Bình ga, còn khí không?”
Nguyễn Tinh Vãn ngước lên đối diện với anh:
“Đủ làm một bàn tiệc thịnh soạn.”
Chu Từ Thâm: “...”
Anh khẽ bật cười, cúi người xuống, đến gần hơn, mũi chạm vào mũi cô:
“Tôi biết mình sai rồi. Đừng giận nữa, tha lỗi cho tôi nhé?”
Nguyễn Tinh Vãn vẫn lạnh lùng:
“Trước đây tôi đã cho anh nhiều cơ hội, nhưng anh dường như không quan tâm đến cảm xúc của tôi. Anh có biết khi nhìn lại bản thân mình lúc đó, tôi thấy mình như một con ngốc, bị anh đùa giỡn trong lòng bàn tay không. Thậm chí có lúc tôi nghĩ mình bị bệnh, muốn đi gặp bác sĩ. Nhưng ngay cả khi đó, anh cũng không nói cho tôi biết sự thật. Anh bảo tôi phải tha thứ cho anh vì lí do gì? Tha thứ vì đã coi tôi như kẻ ngốc để lừa gạt sao?”
Chu Từ Thâm nói:
“Tôi đâu có ngăn em đi gặp bác sĩ.”
“Đúng vậy, đi gặp xong, tôi lại càng thấy mình giống kẻ điên.”
Chu Từ Thâm khẽ vuốt tóc cô:
“Em có điên thì cũng là người điên đẹp nhất.”
Nguyễn Tinh Vãn nhìn anh với ánh mắt vô cảm, cảm thấy cần mua thêm nước rửa chén.
Chu Từ Thâm nói với giọng trầm thấp:
“Tôi định sau khi đưa thằng bé rời khỏi Chu gia sẽ nói cho em tất cả, nhưng không ngờ lại xảy ra sự cố. Tôi không muốn giấu em lâu như vậy, chỉ là không biết nên bắt đầu thế nào. Tôi sợ em biết rồi sẽ không thèm để ý đến tôi, giống bây giờ.”
Giọng anh có chút buồn bã.
Nguyễn Tinh Vãn cười lạnh:
“Anh tội nghiệp quá nhỉ.”
Chu Từ Thâm đáp:
“Là đàn ông thì chút trách nhiệm này có là gì đâu.”
Nguyễn Tinh Vãn lười đôi co, đưa tay đẩy anh:
“Tránh ra.”
Chu Từ Thâm vẫn không nhúc nhích, đôi mắt đen nhìn cô:
“Em yêu, cho tôi thêm cơ hội nữa đi mà, được không?”