“Tôi nói rồi, ông ta chỉ đến đây chơi vài ván hôm kia thôi, nhưng vận may khá tốt, thắng được không ít. Ông ta… cho tôi một ít tiền, bảo tôi đừng nói với người khác ông ta đã đến. Anh Vinh, tôi cũng không biết phải làm sao, bạn gái tôi dạo này có ý định bỏ đi, tôi cũng đang cần tiền…”
Tạ Vinh buông người đàn ông ra, hỏi với giọng nghiêm khắc:
“Nguyễn Quân có nói với cậu, gần đây ở đâu không?”
“Cái này thì không nói, nhưng lão quỷ rất cảnh giác, suốt dọc đường đều sợ bị theo dõi.”
“Cậu đã theo ông ta đến đâu rồi?”
Người đàn ông lúc này cũng không dám giấu giếm, vội nói:
“Chỉ đến tòa nhà bỏ hoang phía trước thôi, tôi sợ ông ta phát hiện nên không theo vào nữa, nhưng chỗ đó gió lùa khắp nơi, mà trời lại mưa liên tục, ông ta chắc chắn không thể sống ở đó được.”
Tạ Vinh không quan tâm đến lời người đàn ông đó, chỉ tiến về phía Nguyễn Tinh Vãn:
“Cô đợi ở đây, tôi vào xem thử.”
Nguyễn Tinh Vãn im lặng một lúc:
“Tôi sẽ đi cùng anh.”
Nếu tiểu Thầm thật sự đến đó tìm Nguyễn Quân, thì Tạ Vinh đi một mình không thể đưa cậu ấy về.
Tạ Vinh không nói thêm, chỉ gật đầu: “Được.”
Chỗ này cách tòa nhà bỏ hoang không xa, lái xe chỉ mất vài phút, nhưng xung quanh toàn là hẻm nhỏ, không thể lái xe vào được. Nếu quay lại tìm đường thì sẽ mất quá nhiều thời gian, vì vậy họ phải đi vòng vo.
Càng tiến lên, Nguyễn Tinh Vãn càng có cảm giác tiểu Thầm chắc chắn ở phía trước.
Đến trước tòa nhà bỏ hoang, xung quanh toàn cỏ dại cao khoảng nửa mét, nơi đâu cũng thấy ổ mèo và chó lang thang, không khí còn vương vấn một mùi thối rữa.
Xung quanh rất yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng gió thổi.
Tạ Vinh nói:
“Cô ở đây chờ tôi, tôi vào trong xem thử.”
Nguyễn Tinh Vãn nhẹ nhàng gật đầu.
Khi Tạ Vinh tiến về phía trước, Nguyễn Tinh Vãn cũng từ từ nhìn về tòa nhà bỏ hoang.
Những thanh thép và bê tông rõ ràng, cùng với những tấm ván và vật liệu xây dựng còn lại, mặt đất đầy nước đọng.
Dù thế nào cũng không giống chỗ có thể ở được.
Nguyễn Quân dù có trốn tránh, cũng có thể hào phóng cho sòng bạc nhiều tiền như vậy, càng không có lý do để chịu đựng sống ở nơi này.
Ngay lúc này, trong tiếng gió, Nguyễn Tinh Vãn bỗng nghe thấy tiếng đánh nhau từ trên nóc nhà vọng xuống.
Cô nhanh chóng ngẩng đầu nhìn lên, thấy bóng dáng Nguyễn Thầm lướt qua trước mắt.
Nguyễn Tinh Vãn chớp mắt, định hô gọi cậu, nhưng sợ làm cậu hoảng sợ, chỉ có thể vén cỏ dại trước mặt, chạy nhanh về phía trước.
Nhưng khi vừa đến dưới tòa nhà, một tấm biển lớn bất ngờ rơi xuống, rơi ngay bên chân cô.
Nguyễn Tinh Vãn cảm thấy đầu óc choáng váng, mồ hôi chảy ròng ròng sau lưng, dừng lại bước chân. Khi cô ngẩng đầu lên lần nữa, mơ hồ thấy một người đàn ông đang treo lơ lửng, hai tay đang vung vẩy như đang vật lộn sinh tồn.
Nếu không lầm, đó chắc chắn là Nguyễn Quân.
Chỗ này cao quá, Nguyễn Tinh Vãn không nghe thấy họ đang nói gì, chỉ cầu mong Tạ Vinh kịp thời đến ngăn cản họ.
Cô từ từ nắm chặt nắm đấm, hít một hơi thật sâu, tiếp tục bước vào trong.
Chương 764
Tầng trên cùng.
Nguyễn Quân mặc dù bị bóp cổ đến đỏ bừng, nhưng ông ta không ngừng mắng:
“Con sói mắt trắng này, tên khốn nạn, tao nuôi mày nhiều năm như vậy, nếu tao biết., nếu tao biết..."
Giọng nói phía sau càng lúc càng trầm, như mắc kẹt trong cổ họng.
Sắc mặt Nguyễn Thầm lạnh lùng đến tê dại:
“Ông đáng lẽ phải c.h.ế.t ngay lập tức. Ông chỉ có c.h.ế.t mới có thể chuộc lại được tội.”
Nguyễn Quân lè lưỡi, tựa hồ còn muốn nói cái gì đó, nhưng lại không phát ra được thanh âm nào, hai mắt bắt đầu trắng bệch.
Ngay khi Nguyễn Quân cho rằng mình sắp c.h.ế.t ở đây, cảm giác ngột ngạt đột nhiên biến mất, Nguyễn Thầm bị dùng lực cực lớn đẩy sang một bên.
Nguyễn Quân ôm tay ho khan kịch liệt nhìn cảnh tượng trước mắt.
Nguyễn Thầm không suy nghĩ mà đ.ấ.m thẳng vào mặt người đàn ông phía sau, vẻ mặt tức giận:
“Cút đi!”
Tạ Vinh bị cậu đánh lui về phía sau hai bước, đưa tay lau m.á.u trên khóe môi, cau mày nhìn cậu:
"Muốn g.i.ế.c ông ta? Cậu điên rồi à?"
"Ông tới đúng lúc lắm,tôi không chỉ muốn g.i.ế.c ông ta,mà còn muốn g.i.ế.c cả ông nữa đó."
Nguyễn Thầm lông mày lộ ra một tia sát khí:
"Nếu như không phải cùng ông ta cấu kết, sao ông có thể..."
Phía sau Nguyễn Quân cười điên cuồng:
“Không hiểu sao mày, con sói mắt trắng này, đột nhiên nổi điên,vậy mà lại đứng ra bảo vệ đứa chị gái rẻ tiền đó. Chuyện gì vậy? Bây giờ mày thấy nó là con gái của một gia đình giàu có, nhưng mày chỉ là con của một kẻ cặn bã như tao, lại cảm thấy rất bất công? Nên muốn g.i.ế.c tao lập công, để cô ta thưởng cho một khoản đúng không?”
Nguyễn Thầm sắc mặt lạnh lùng, đang định bước tới, lại bị Tạ Vinh ngăn lại.
Nguyễn Quân vừa cười vừa ho:
“Nó là con nhà giàu có, dòng m.á.u chảy trong người nó khác với chúng ta. Người ta lái xe sang, sống trong căn nhà lớn, nhưng chúng ta chỉ có thể sống ở những nơi bẩn thỉu, hôi thối, đây chính là sự khác biệt.”
“Mày đã là con trai của tao, đây chính là số phận của mày. Cho dù hôm nay mày có g.i.ế.c tao, thì mày mãi mãi vẫn là con của tao. Nếu mày thật sự hận tao thế thì cứ g.i.ế.c tao đi.”
"Mày thật sự cho rằng Nguyễn Tinh Vãn coi mày như em trai sao? Tao nói thật cho mày biết, những người như chúng ta chỉ là con ch.ó trong mắt người có tiền mà thôi.”
"Nếu cô ta thực sự quan tâm đến mày, tại sao cô ta lại để mày đến chỗ tao? Sao không để mày ở bên cạnh, cùng nhau ăn những món ngon. Tình chị em sau đậm cái con mẹ gì chứ, mẹ kiếp nó, tất cả chỉ là giả tạo thôi.”
Nguyễn Quân còn chưa nói xong, bóng hình Nguyễn Tinh Vãn đã lặng lẽ xuất hiện ở tầng trên cùng.