“Chào buổi sáng.”
“Chào buổi sáng.”
Nguyễn Tinh Vãn cầm điện thoại lên xem giờ:
“Tối qua anh về lúc mấy giờ vậy? Hay là anh ngủ thêm chút nữa đi, em sẽ chuẩn bị bữa sáng, sau khi xong sẽ gọi anh dậy.”
Chu Từ Thâm khàn giọng đáp:
“Bốn giờ.”
Nghe vậy, Nguyễn Tinh Vãn có chút áy náy và cảm thấy tội lỗi:
“Bên Lâm Thị có khó khăn lắm không?”
Chu Từ Thâm ôm cô trong vòng tay, nhắm mắt lại, từ tốn nói:
“Không hẳn, Southwest đang chuyển hướng về trong nước, nên có nhiều việc phải xử lý.”
“Chuyển hướng về trong nước?”
“Ừ, sẽ tiện lợi hơn.”
Nguyễn Tinh Vãn im lặng một lúc, không hỏi thêm nữa mà nhẹ nhàng rời khỏi vòng tay anh:
“Vậy anh ngủ tiếp đi, lát em sẽ gọi anh.”
Chu Từ Thâm nói:
“Được.”
Nguyễn Tinh Vãn đứng dậy, chỉnh lại tóc rồi bước vào phòng tắm.
Khi chuẩn bị bữa sáng, cô lấy thuốc từ trong tủ lạnh ra, tiêm một mũi rồi vứt kim tiêm vào thùng rác, sau đó đi hâm nóng thuốc.
Để cho Chu Từ Thâm ngủ thêm chút nữa, cô không vội gọi anh dậy mà ăn sáng xong, uống thuốc và dọn dẹp bếp núc, thay quần áo rồi chuẩn bị đi ra ngoài mới quay lại gọi anh.
Nguyễn Tinh Vãn đứng bên cạnh giường, khẽ nói:
“Bữa sáng em để trong nồi giữ ấm, anh dậy là có thể ăn ngay. Em đi làm trước đây.”
Cô vừa định đi thì bị anh nắm lấy cổ tay.
Chu Từ Thâm từ từ ngồi dậy:
“Chờ anh một chút, anh đưa em đi.”
Nguyễn Tinh Vãn nói:
“Không cần đâu, Sam Sam đang đợi em, em đi cùng cậu ấy là được rồi.”
Dừng lại một chút, cô hỏi tiếp:
“Hôm nay anh vẫn phải đến Lâm Thị đúng không?”
Chu Từ Thâm gật đầu, nhìn cô chậm rãi nói:
“Hôm nay em có gì đó rất lạ.”
Nguyễn Tinh Vãn: “?”
Cô ngây người vài giây, ánh mắt hơi lảng đi, không tự nhiên nhìn sang chỗ khác.
Anh đúng là nhạy cảm như chó, có khi nào ngửi thấy mùi thuốc Đông y trên người cô không?
Nghĩ đến đây, Nguyễn Tinh Vãn cúi xuống ngửi bản thân.
Không thể nào, cô đã thay quần áo và còn xịt nước hoa.
Trên người cô không thể còn mùi thuốc Đông y.
Khi cô vẫn đang bối rối không biết mình có để lộ điều gì, Chu Từ Thâm tiến sát lại gần, hơi thở ấm áp:
“Hôm nay em đẹp lắm.”
Nguyễn Tinh Vãn: “…………”
Anh bị làm sao vậy!!!
Trong tích tắc, Nguyễn Tinh Vãn siết chặt tay, muốn đ.ấ.m anh vài cái.
Chu Từ Thâm khẽ cong môi, buông cô ra:
“Thôi được rồi, không trêu em nữa. Em phải đến Studio làm việc đúng không? Đi đi.”
Nguyễn Tinh Vãn đi được vài bước, không kìm được quay đầu lại:
“Anh bớt xem mấy lời tán tỉnh vô vị đó đi, nhìn lại xem mình bao nhiêu tuổi rồi. Đó là mấy câu mà mấy cặp đôi trẻ dùng để tán tỉnh nhau, đặt vào anh thì không bình thường lắm.”
Chu Từ Thâm: “?”
Chu Từ Thâm: “……”
Chiến thắng lần này khiến tâm trạng Nguyễn Tinh Vãn rất tốt, cô vừa đi vừa ngân nga hát vui vẻ.
Trên đường đến Studio làm việc, Bùi Sam Sam thấy cô luôn miệng mỉm cười liền hỏi:
“Có phải Chu tổng vừa tiết lộ cho cậu bí quyết làm giàu không? Chia sẻ chút đi.”
Nguyễn Tinh Vãn: “……”
Cô thu lại dòng suy nghĩ:
“Nói bậy bạ gì thế. Chỉ là trước khi đi, mình có chọc tức anh ấy vài câu, nghĩ đến bộ dạng anh ấy không nói được gì mà thấy buồn cười.”
Bùi Sam Sam xuýt xoa:
“Tình yêu làm người ta sa ngã, mình xin được nhận bát cẩu lương này.”
Nói xong, cô lại nhún vai:
“Nhưng mình không thấy ghen tị chút nào, vì mình cũng có bạn trai rồi.”
Nguyễn Tinh Vãn khựng lại:
“Cậu và Chung Văn Bác…”
Bùi Sam Sam gật đầu, thoải mái nói:
“Tối qua xác định quan hệ rồi.”
Chương 1536
Nguyễn Tinh Vãn nói:
“Sam Sam…”
Bùi Sam Sam biết cô muốn nói gì, liền cười và ngắt lời:
“Yên tâm đi, mình đã suy nghĩ rất kỹ rồi. Với lại, hẹn hò mà, đâu phải kết hôn, nếu thấy không hợp thì chia tay thôi, chẳng ảnh hưởng gì đến việc tìm người tiếp theo.”
Nghe vậy, Nguyễn Tinh Vãn cũng cười:
“Đúng thế. Đàn ông thì có cả ngàn vạn, người này không được thì đổi người khác.”
“Đúng rồi, cứ thế mà làm. Biết đâu mình với Chung Văn Bác hẹn hò một thời gian, lại nảy sinh tình cảm, có khi còn làm đám cưới trước hai người nữa đấy.”
Nói đến đây, Bùi Sam Sam lại hỏi:
“À, đúng rồi, hai người định khi nào tổ chức đám cưới? Mình nhớ lần trước cậu có nói gì đó về việc xác định chi tiết váy cưới.”
Nguyễn Tinh Vãn bước chậm rãi, nói:
“Cũng chưa biết, dạo này có nhiều việc quá, để một thời gian nữa tính tiếp.”
“Nhưng cậu phải lên kế hoạch đi chứ. Cậu còn định sinh thêm một đứa nữa mà, lỡ lúc bụng to làm đám cưới thì mệt c.h.ế.t đi được.”
Nguyễn Tinh Vãn cảm thấy cô nói cũng có lý, nhưng hiện tại cô mới bắt đầu uống thuốc điều dưỡng cơ thể, không biết khi nào mới có thể mang thai.
Còn Chu Từ Thâm thì ngày càng bận rộn, dù là đám cưới hay chuyện mang thai, có lẽ cũng cần thêm nhiều thời gian.
Nguyễn Tinh Vãn gật đầu:
“Biết rồi, mình sẽ cân nhắc.”
Nói chuyện một lúc, họ đã đến Studio làm việc.
Nguyễn Tinh Vãn nói với Bùi Sam Sam:
“Mình vào vẽ đây, có gì cần thì gọi mình nhé.”
Bùi Sam Sam đáp:
“Cậu cứ vào đi, bên ngoài có mình rồi.”
Vào văn phòng, Nguyễn Tinh Vãn ngồi vào bàn làm việc, lật sổ phác thảo, mở máy tính và bảng vẽ, rồi bắt đầu chuyển những bản phác thảo lên máy và chỉnh sửa các chi tiết nhỏ.
Lúc ăn trưa, Bùi Sam Sam nói với Nguyễn Tinh Vãn rằng sáng nay Hứa Loan đã gọi điện, nói cô ấy đã liên hệ được người, chiều sẽ đến bàn bạc với họ về các chi tiết cụ thể của việc đại diện và quảng bá, cũng như cách triển khai.
Để Nguyễn Tinh Vãn yên tâm tập trung vào thiết kế, Bùi Sam Sam đảm nhận hết công việc này.
Tuy nhiên, chuyện đại diện thương hiệu là việc lớn, đặc biệt khi Hứa Loan là người có tầm ảnh hưởng lớn và độ hót cao, khiến Bùi Sam Sam gặp không ít khó khăn, một mình cô vẫn hơi quá sức.
Vì vậy, Nguyễn Tinh Vãn nghĩ đến một người.
Chiều hôm đó, Thẩm Tử Tây xuất hiện tại Studio làm việc.
Thẩm Tử Tây nhìn hai người trước mặt với ánh mắt cảnh giác, hai tay ôm chặt lấy ngực:
“Hai người định làm gì? Tôi là người nghiêm túc, không phải kiểu người dễ dãi. Nhưng nếu hai người thực sự mê mẩn vẻ đẹp trai của tôi và có ý đồ gì đó, thì cũng không phải không thể thương lượng…”
Nguyễn Tinh Vãn: “…”
Bùi Sam Sam: “…”
Bùi Sam Sam quay sang Nguyễn Tinh Vãn, khẽ hỏi:
“Cậu chắc là anh ta đáng tin chứ?”
Nguyễn Tinh Vãn giật giật khóe miệng:
“Chắc là được, có còn hơn không.”
Thẩm Tử Tây: “?”
Thẩm Tử Tây nói:
“Cô đang nghi ngờ năng lực của tôi ở khía cạnh nào? Nói rõ ra đi, nếu làm tổn thương đến lòng tự tôn nam giới của tôi thì tôi sẽ không nhịn đâu!”
Nguyễn Tinh Vãn hít sâu, quay lại nhìn anh:
“Tôi muốn nhờ anh soạn thảo một bản hợp đồng.”
Cô kể sơ lược về việc Hứa Loan muốn góp vốn vào Studio làm việc và làm đại diện.
Nghe xong, Thẩm Tử Tây thở phào một cái, điều chỉnh tư thế ngồi:
“Nói sớm đi chứ, tôi còn tưởng là chuyện gì nghiêm trọng lắm, suýt nữa tôi phải nhảy sông để chứng minh sự trong sạch rồi. Chuyện này chỉ cần nói qua điện thoại là được mà, nhưng đã gọi tôi đến đây rồi thì tối nay các cô phải bao tôi bữa tối đó.”
“Dĩ nhiên là không chỉ có chuyện này.”
Thẩm Tử Tây lại cảnh giác:
“Còn chuyện gì nữa?”